nguyệt tàn – tình kiếp vô danh

Chương 5: Lời gọi của huyết ấn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, mây chưa tan hết, sương vẫn giăng dày quanh sườn núi. Từng giọt đọng trên nhành trúc rơi lộp bộp xuống mặt đất lạnh. Lăng Vân thức dậy với cảm giác cổ họng khô và tim đập nhanh bất thường. Giấc mơ đêm qua, mơ hồ mà rõ ràng, như có ai đứng trước giường khẽ gọi tên nàng trong bóng tối.

“Vân…” — âm thanh ấy nhẹ đến mức tưởng gió, nhưng mang theo mùi quế nhè nhẹ.

Nàng mở mắt, căn phòng trống trơn, chỉ có mảnh lụa nửa vầng trăng nằm trên bàn, khẽ rung.

“Không thể nào…” Nàng đưa tay ra chạm. Mảnh lụa bỗng lạnh toát, rồi vụt sáng lên trong thoáng chốc. Một dòng chữ hiện ra bằng chỉ bạc: “Khi máu nhớ, trăng sẽ gọi.”

Trước khi kịp hiểu, ánh sáng tắt, để lại mặt lụa trắng bình thường. Lăng Vân vội khoác áo, chạy ra ngoài. Không khí buổi sớm đặc quánh mùi linh khí. Đỉnh núi phía bắc lóe lên ánh sáng tím — nơi có điện Thần Giới, chỗ phong ấn cổ nhất của Thiên Linh Sơn.

Thanh Phù đã đứng ở sân, tay cầm trượng gỗ, khuôn mặt căng thẳng. “Ngươi cũng cảm nhận rồi?”

“Vâng.” Lăng Vân gật, hơi thở dồn dập. “Trăng… gọi.”

Thanh Phù nhìn nàng một lúc lâu, rồi chỉ tay về phía đỉnh núi. “Phong ấn Thần Giới rung. Tử Dạ đã lên đó. Đừng lại gần. Đây không phải trận dành cho người chưa đủ đạo lực.”

“Nhưng nếu đó là do ấn của ta—”

“Chính vì thế càng không được đi!” – Giọng Thanh Phù nghiêm khắc hiếm thấy. – “Ngươi là tâm của ấn. Nếu lại gần, rung động sẽ mạnh hơn. Hắn đang giữ cho cả sơn mạch này không sụp xuống.”

Câu nói khiến máu trong người nàng lạnh đi. Từ dưới chân núi, từng cơn gió xoáy nổi lên, cuộn theo tiếng sấm nhỏ. Đất rung. Ấn trán nàng nhói đau như bị kim châm.

Không chịu nổi, nàng khụy gối. Trong đầu vang lên một nhịp tinh – nốt đàn định mệnh. Sau đó, mọi thứ trở nên trắng xóa.

Trong cơn mộng, nàng thấy mình đứng giữa hồ Linh Nguyệt. Mặt hồ không còn nước mà là máu, đỏ sẫm, phản chiếu một vầng trăng gãy đôi. Trên đảo, cây cổ thụ trắng giờ trụi lá, chỉ còn cành trơ như xương. Và trên cành ấy, người đàn bà mặc y phục lam ngồi quay lưng về phía nàng.

“Mẹ?” – Nàng gọi khẽ.

Người đàn bà khẽ quay đầu, mái tóc đen rũ, lộ một bên má đã hóa nửa trong suốt. Giọng bà vọng ra như từ trong nước:

“Con nhớ rồi à? Ta đã nói… đừng đánh thức trăng.”

“Vì sao?” – Nước mắt nàng ứa ra, hòa vào làn máu quanh chân. – “Vì sao lại rạch ấn lên con? Vì sao lại để con sống mà gánh nó?”

“Vì chỉ có con mới giữ được.” – Giọng người mẹ vang đều, như nói thay một lẽ không thể đổi. – “Người áo trắng… đã chọn con. Ta chỉ là kẻ buộc phải làm theo.”

“Người áo trắng?” – Lăng Vân lặp lại, tim thắt lại trong lồng ngực.

“Người mà con tin nhất.” – Bà đáp. – “Người đó không thể yêu, nhưng cũng không thể quên. Con đừng tìm, kẻo mất cả hồn.”

Một cơn gió mạnh thổi qua. Nước hồ gợn lên, mặt trăng vỡ thành hàng ngàn mảnh bạc. Trong mỗi mảnh, Lăng Vân nhìn thấy cùng một khuôn mặt — Tử Dạ — với đôi mắt tím và vết sẹo mảnh sau gáy.

“Không…” – Nàng lắc đầu. – “Không thể!”

Người mẹ mỉm cười buồn: “Khi trăng tàn, mọi lời đều thật.”

Lăng Vân choàng tỉnh. Mồ hôi lạnh ướt cả áo, ấn trán nóng như than hồng. Bên ngoài, tiếng chuông báo động vang dội. Nàng lao ra cửa, thấy Huyền Phong cùng các đệ tử đang dựng kết giới ở sân.

“Sơn phong ấn nứt rồi!” – Huyền Phong hét, tóc rối tung. “Tử Dạ đang giữ tầng ngoài, nhưng ma khí tràn ra từ trong đất!”

“Ta phải đi.” – Lăng Vân nói dứt khoát.

“Không được!”

Nàng không nghe. Hai tay bấm quyết, thân hình bốc lên giữa gió, lao thẳng về phía đỉnh. Huyền Phong gọi theo, nhưng chỉ còn thấy vệt áo xanh mờ dần trong sương.

Đường lên Thần Giới dài vô tận. Mỗi bước nàng đi, linh khí dày thêm một tầng, gió như dao cứa. Ấn trên trán phát sáng, tựa như dẫn đường. Khi đến gần, nàng thấy một khung cảnh mà cả đời sẽ không quên: giữa vòng xoáy linh lực khổng lồ, Tử Dạ đứng một mình, áo choàng tung bay, mái tóc bạc dính máu, một tay đỡ thanh kiếm sáng trắng, tay kia dựng kết giới chặn dòng ma khí đang ầm ầm tràn ra từ khe nứt.

“Trở lại!” – Hắn quát, giọng vang như sấm.

Nhưng nàng vẫn tiến lên. Ánh sáng từ ấn của nàng hòa với kết giới của hắn, tạo thành luồng khí xoáy sáng rực. Tử Dạ nhíu mày, vừa kinh ngạc vừa giận: “Ngươi điên sao? Ấn của ngươi sẽ hút hết linh lực của ta!”

“Vậy để ta gánh cùng!” – Nàng hét. “Nếu đây là do ta gây ra, ta không trốn nữa!”

Luồng sáng chói lòa, không gian rung chuyển. Một tiếng nổ lớn vang lên.

Trong khoảnh khắc đó, thời gian dường như dừng lại. Tử Dạ nhìn nàng, đôi mắt tím tan dần thành màu đen sẫm, sâu thẳm như vực.

“Ngươi không hiểu…” – Hắn nói, giọng nghẹn. – “Ấn đó… vốn là ta phong.”

Lăng Vân sững sờ.

Trước khi kịp nói, cơn chấn động cuối cùng nổ tung. Cả hai bị cuốn vào vùng sáng. Tử Dạ đẩy nàng ra khỏi tâm nứt, miệng khẽ nói: “Tha cho ta, và cho chính ngươi.”

Rồi bóng hắn tan trong luồng sáng, để lại nàng rơi xuống vực sâu mịt mùng, giữa tiếng tinh kéo dài vô tận của bài nhạc “Nguyệt Tàn.”

Khi Lăng Vân mở mắt, mọi thứ đã đổi khác. Trên đầu nàng không còn bầu trời Thiên Linh Sơn mà là một khoảng không u tối. Dưới chân là mặt đất lạnh, nơi từng giọt máu khô loang thành hình trăng khuyết.

Phía xa, một giọng nói vang lên — trầm và ấm, nhưng không còn thuộc về người nàng từng biết:

“Chào mừng ngươi, kẻ mang huyết ấn.”

Nàng siết chặt mảnh lụa trong tay. Ánh sáng từ nó nhấp nháy yếu ớt, rồi tắt hẳn.

Từ trong bóng đen, một đôi mắt tím mở ra. Nhưng đó không phải ánh mắt của Tử Dạ trước kia — mà là của một ai đó… đã bị bóng tối nuốt trọn.

Hết chương 5 – mở ra hồi mới:

Lăng Vân rơi vào thế giới Ma Giới, đối diện “Tử Dạ Ma Thể” – linh hồn bị phong ấn của chính sư tôn. Tình cảm và số mệnh bắt đầu rẽ thành hai nửa: một là người nàng yêu, một là kẻ định diệt cả tam giới.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×