nguyệt thần không được yêu

Chương 3: Phàm Gian Đã Có Một Mối Ràng Buộc


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mộc Uyển tỉnh lại lần nữa, lần này không còn ở giữa rừng trúc thanh tĩnh mà là trong căn phòng nhỏ của mình tại thôn Khê Dương. Trên bàn là bức tượng đất nung đặt ngay ngắn, bên cạnh là chén thuốc đã nguội và một chén cháo trắng còn nóng.

Nàng chớp mắt, tưởng mình đã mơ một giấc mơ quá dài. Nhưng khi cúi nhìn cổ tay, vết băng bó vẫn còn nguyên, còn cả mùi thơm dịu nhẹ của một loài hoa mà nàng chưa từng biết vẫn vương trên tay áo.

“Nguyệt Thần… Thanh Cơ…”

Nàng khẽ lẩm bẩm, như muốn khẳng định lại rằng điều ấy là thật. Nhưng rồi, nàng bật cười một mình, nghiêng người ngồi dậy uống ngụm cháo nguội lạnh, trong lòng lại khẽ thấy trống rỗng.

Không ai tin rằng nàng đã gặp một vị thần. Không ai tin rằng giữa cơn lũ đêm ấy, có một người đã cứu nàng rồi biến mất như ánh trăng qua đỉnh núi.

Dân làng chỉ nói: “Mộc Uyển may mắn sống sót, chắc tổ tiên phù hộ.”
Chỉ có nàng biết: người đó không phải tổ tiên, mà là một ánh trăng biết động tâm.

Từ sau hôm ấy, mỗi đêm rằm, Mộc Uyển lại lặng lẽ rời thôn, trèo lên ngọn đồi cao nhất gần đó. Nơi ấy có một bệ đá cũ, từng là nơi người dân lập đàn cúng Nguyệt Mẫu thuở xa xưa. Nàng ngồi đó, đặt bức tượng đất nung bên cạnh, lặng lẽ nhìn lên trời, chờ đợi ánh trắng bạc mờ dần sau mây mù.

Không có ai đến.

Không có áo trắng, không có ánh mắt màu xám bạc, không có câu nói ngắn gọn lạnh lùng: “Ta là Nguyệt Thần.”

Nhưng nàng vẫn chờ.

Cùng lúc đó, tại Tĩnh Nguyệt Cung, Thanh Cơ đứng bên lan can đá lạnh, mắt dõi xuống hạ giới qua tấm thiên kính u lam. Trăng vẫn tròn, vẫn vận hành như lẽ thường, nhưng trong lòng nàng lại bất thường. Những nhiệm vụ, lời răn của thiên đạo, những phán xét từ các thần khác – tất cả nàng vẫn giữ vững, nhưng lại không ngăn được ánh mắt mình luôn hướng về một người phàm.

“Thanh Cơ.”
Một giọng nói trầm tĩnh vang lên. Là Vân Khuyết – Thần Lôi, cũng là người duy nhất xem Thanh Cơ như tri kỷ trên thiên giới.

Nàng không quay lại, chỉ khẽ đáp: “Sao ngươi lại đến Nguyệt giới?”

Vân Khuyết cười nhẹ, bước chậm đến bên nàng, mái tóc đen cột cao phất sau vai, thần phục màu lam bạc tôn thêm khí chất trầm ổn: “Ta được Thiên Đế triệu về. Có vẻ như thiên đạo đang theo dõi từng chuyển động nhỏ nhất của ngươi, Thanh Cơ.”

Nàng khẽ chau mày.

“Có một người phàm... được cứu.” – Vân Khuyết tiếp lời. “Một người đáng lẽ phải chết theo dòng lũ thiên định. Nhưng lại sống sót. Ngươi hiểu điều đó có nghĩa gì không?”

Thanh Cơ nắm chặt lan can đá.

“Ngươi đang để cảm xúc xen vào thiên mệnh. Nếu tiếp tục như vậy…” – Vân Khuyết nhìn nàng, giọng nghiêm hơn – “...sẽ có ngày ngươi không thể quay lại làm thần.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.