Mỗi đêm trăng tròn sau đó, Mộc Uyển đều gặp lại Thanh Cơ.
Không cần gọi, không cần cầu khẩn. Khi ánh trăng lên đỉnh trời, nàng luôn xuất hiện, áo trắng như tuyết, dáng người như sương khói giữa mịt mù rừng đêm.
Lúc đầu, họ chỉ trò chuyện dưới ánh trăng. Mộc Uyển kể chuyện đời, chuyện dân gian, chuyện bức tượng đất nung mà gia tộc nàng gìn giữ đã mấy đời. Thanh Cơ lắng nghe – không chen lời, không cười, chỉ im lặng ghi nhớ từng câu.
Dần dần, sự lặng im ấy trở nên quen thuộc, thành chốn yên bình mà cả hai đều không muốn rời đi.
Một lần, Mộc Uyển hỏi nàng:
“Nếu cô là thần, có biết trước tương lai không?”
Thanh Cơ nhìn nàng một lúc rồi đáp:
“Thần không được phép nhìn nhân duyên.”
“Vì sao?”
“Vì nhân duyên là điều hỗn loạn nhất của thiên đạo. Kẻ nào biết trước, sẽ sa vào tâm ma.”
Mộc Uyển gật đầu, rồi cười:
“Vậy là cô không biết liệu tôi và cô... có thể đi đến đâu?”
Lần đầu tiên, Thanh Cơ không trả lời ngay. Nàng cúi đầu, ngón tay vân vê một nhánh cỏ dưới đất, ánh mắt mơ hồ.
“Ta không biết.” – Giọng nàng như vọng từ rất xa. “Nhưng ta muốn bước tiếp để biết.”
Từ đêm ấy, tay họ bắt đầu chạm nhau nhiều hơn.
Không còn là cứu giúp hay nâng đỡ. Mà là những cái nắm tay kéo dài trong yên lặng, là ánh mắt tìm nhau giữa rừng trúc, là lần đầu Mộc Uyển gối đầu lên đùi Thanh Cơ, nghe nhịp tim nàng đập chậm rãi như trăng khuyết đang dần tròn.
Cảm xúc dâng đầy, nhưng không một ai nói rõ thành lời.
Chỉ có ngón tay Mộc Uyển từng đêm đều viết trong nhật ký da thú:
“Nếu hôm nay là lần cuối, ta sẽ không tiếc. Nhưng nếu có thể – xin trăng cho nàng ở lại.”
Trên thiên giới, Vân Khuyết đứng trước Thiên kính, mặt nghiêm nghị. Vầng trăng trong kính dạo gần đây thường có bóng mờ xuất hiện – như có một thứ đang gặm nhấm chu kỳ nguyệt vận.
“Chuyện này không thể tiếp tục.” – Vân Khuyết trầm giọng. “Thanh Cơ... ngươi thực sự đang chạm vào lằn ranh giữa thần và người.”
Phía sau hắn, một giọng nói mềm nhưng lạnh vang lên:
“Để ta xử lý thay cho ngươi.”
Là Linh Thường – tiên quan trông coi luân hồi giới, nổi tiếng nghiêm khắc, ghét mọi hình thức sai lệch thiên đạo. Ảnh hưởng của nàng lên các quyết định của Thiên giới rất lớn.
“Nguyệt Thần, đúng là đã động tâm rồi.”