nguyệt thần không được yêu

Chương 6: Bức Tranh Luân Hồi và Vết Rạn Thứ Hai


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một đêm rằm, không giống những lần trước. Mưa kéo dài ba ngày ba đêm, che khuất cả ánh trăng. Mộc Uyển vẫn lên đồi, mang theo bức tượng nhỏ và chiếc áo khoác nàng từng tự tay may để tặng Thanh Cơ. Đã ba đêm rằm, Thanh Cơ không xuất hiện.

Nàng không nói sẽ ngừng đến. Cũng chưa từng nói sẽ biến mất.

Nhưng sự im lặng ấy, với một người đang yêu, còn đau hơn cả lời từ chối.

Mộc Uyển ngồi giữa cơn mưa rả rích, chiếc áo trắng phủ vai đã ướt đẫm. Bức tượng đất nằm lặng lẽ trên đùi, được che bằng một tấm lụa thêu hoa nguyệt – là tấm khăn nàng đã dệt suốt một tháng trời.

“Cô có nghe tôi không?” – Mộc Uyển thì thầm, mắt rưng rưng. “Nếu cô không thể đến... ít nhất hãy để tôi biết cô còn đang sống. Đừng để tôi cứ chờ như một kẻ mộng du thế này...”

Không có ai đáp lời.

Nhưng trên thiên giới, ở Tĩnh Nguyệt Cung, Thanh Cơ đang quỳ trước Thiên kính – tay đã bị xiềng bằng ngọc trăng. Linh Thường đứng phía sau, ánh mắt lạnh băng:
“Ngươi phạm giới, để nguyệt vận rối loạn, để nhân gian sinh lệch. Ngươi yêu người phàm – tội không thể tha.”

Thanh Cơ không thanh minh. Nàng chỉ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Thiên kính – nơi phản chiếu hình ảnh Mộc Uyển đang run rẩy trong mưa.

Nàng không khóc. Nhưng lòng nàng đau đến mức thiên kính xuất hiện vết rạn thứ hai – lần này chạy dọc đến tận đỉnh kính.

“Chỉ cần ngươi ký tên vào bản trục xuất – từ bỏ thần vị, xoá bỏ nhân duyên, luân hồi lại từ đầu – mọi chuyện sẽ được giải quyết.” – Linh Thường nói.

“Còn nếu ta không ký?” – Giọng Thanh Cơ vẫn nhẹ, nhưng từng chữ đanh lại.

“Thì ngươi sẽ bị phong ấn. Vĩnh viễn không được xuất hiện trong mọi cõi giới.”

Im lặng. Rồi Thanh Cơ khẽ nói:
“Ta sẽ không ký.”

Linh Thường thoáng biến sắc.

“Vì ngươi yêu một người phàm, ngươi sẵn sàng đánh mất tất cả?”

“Ta không biết đó có phải là yêu.” – Thanh Cơ ngẩng đầu. “Nhưng nếu phải biến mất khỏi đời nàng, ta thà bị phong ấn còn hơn.”

Ngay khoảnh khắc ấy, trăng giữa trời nứt thêm một đường. Thiên kính rung mạnh. Và phía nhân gian, Mộc Uyển đột nhiên gục xuống giữa cơn mưa.

Trái tim nàng… cũng đã rạn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.