nhà có một chú lộn xộn

Chương 3: Lan xuất hiện


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau buổi sáng vật lộn với thang máy, Huy nghĩ rằng mình đã tạm thời “an toàn” với những thùng đồ còn lại. Anh vừa đặt chân xuống hành lang, chuẩn bị mang một túi đựng đầy đồ ăn sáng vào căn hộ mới thì… nghe thấy tiếng rắc và… “ầm!”

Huy giật mình quay lại, và nhìn thấy cảnh tượng khiến anh suýt nghẹn thở: một tách cà phê nóng vừa rơi trúng áo cô gái hàng xóm. Cô gái đó, với mái tóc dài bay nhẹ trong gió – chính là Lan – đang đứng trố mắt nhìn Huy với vẻ… vừa ngạc nhiên vừa bực bội.

“Ô… ôi, tôi… tôi xin lỗi!” – Huy vội vàng tiến lại, tay loay hoay không biết làm sao để lau sạch cà phê trên áo Lan mà không làm tình hình tệ hơn.

Lan nhíu mày, mắt thoáng lóe một chút giận dữ, nhưng nụ cười lại len lén xuất hiện: “Cậu… có biết hôm nay là ngày tồi tệ nhất của tớ không?”

Huy đỏ mặt, vội vã: “Thật sự là… không cố ý đâu… Cà phê trượt tay… à… tôi sẽ lau sạch ngay!” Anh cố với lấy chiếc khăn giấy trong túi, nhưng vừa cúi xuống, túi đồ lại vướng vào chân, khiến Huy suýt té nhào.

Lan nhanh tay giữ tách cà phê, đồng thời cười khúc khích: “Cậu mà té xuống thì… chắc nhà mình lại có chuyện dở khóc dở cười nữa rồi.”

Huy đứng thẳng người, thở hổn hển, tay vẫn cầm chiếc khăn giấy nhăn nhúm. Anh nhìn Lan, nhận ra đôi mắt cô lấp lánh một cách lạ kỳ, vừa nghiêm nghị vừa tinh nghịch. Tim Huy đập nhanh một nhịp, tự nhủ: “Chẳng hiểu sao… nhìn cô ấy cười như vậy… sao mình thấy vừa căng thẳng vừa vui thế này nhỉ?”

Trong lúc Huy cố lau những giọt cà phê còn sót lại, Lan nhẹ nhàng lấy khăn của riêng mình, “Để tớ giúp. Cậu cứ đứng yên đi.” Huy ngạc nhiên, nhưng cũng chỉ biết đứng yên, để cô lau sạch áo mình một cách… vừa tinh tế vừa nhanh nhẹn.

Khi mọi thứ tạm ổn, Lan thở dài, đưa tay quét một sợi tóc còn vương trên trán Huy: “Cậu tên gì nhỉ? Huy à?”

Huy gật đầu, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh: “Vâng… Huy. Còn cô…?”

“Lan.” Cô mỉm cười. “Nhưng mà… cậu đúng là người làm ngày đầu tiên ở đây của tớ… sống động nhất từ trước đến nay.”

Huy cười gượng: “Nếu sống động nghĩa là… lộn xộn và rắc rối thì… tớ chắc chắn đã làm trọn vẹn nhiệm vụ rồi.”

Lan bật cười, âm thanh trong trẻo vang lên khắp hành lang. Huy nhìn theo, tim nhói một cảm giác vừa bối rối vừa thích thú. Anh biết, chỉ trong vài phút gặp gỡ, Lan đã tạo nên một ấn tượng đặc biệt, khiến anh… muốn cẩn thận hơn trong mọi bước đi tiếp theo.

Nhưng như thường lệ, Huy vừa thở phào xong thì chiếc túi đồ mới mang theo lại bị nặng quá, khiến anh vấp phải thùng rác gần đó. Tiếng “ầm” lại vang lên. Lan vừa cười vừa lắc đầu: “Cậu đúng là… một thảm họa di động!”

Huy đỏ mặt, giơ tay quàng qua cổ cô như muốn nói: “Không… không phải thảm họa… chỉ là… sống động thôi mà.”

Lan cười, nghiêng người nhìn Huy: “Sống động theo cách này… chắc tớ sẽ phải quen dần thôi. Nhưng cậu biết không… tớ thích cậu theo cách… vừa lộn xộn vừa chân thật này.”

Huy gần như muốn nói gì đó, nhưng chỉ biết đứng đó, cười một cách bẽn lẽn, trong khi mấy túi đồ còn lại… tiếp tục chờ anh xử lý.

Và thế là, trong buổi sáng đầy rắc rối và cà phê đổ tràn, Huy và Lan chính thức gặp nhau. Một mối quan hệ vừa lộn xộn vừa đáng yêu, hứa hẹn sẽ kéo dài qua những ngày… đầy tai nạn và tiếng cười tiếp theo trong căn hộ mới.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×