Sau buổi sáng gặp Lan và giải quyết mớ thùng đồ hỗn loạn, Huy nghĩ rằng giờ có thể tạm nghỉ, thưởng thức một bữa sáng bình yên. Nhưng Huy vốn nổi tiếng… “vô duyên với bếp núc”. Anh hít một hơi thật sâu, quyết định sẽ tự tay nấu một bữa sáng “ngon lành, tử tế” cho bản thân – và hi vọng, Lan sẽ không ghé qua lúc này.
Huy lôi trứng, bánh mì và một ít cà phê ra bàn. Anh đặt chảo lên bếp, bấm lửa… nhưng ngay lập tức nghe tiếng “bụp” nho nhỏ. Chảo chưa nóng đều, Huy vội cho trứng vào, và một quả trứng văng thẳng lên trần nhà, để lại một vệt trắng loang lổ. Anh lẩm bẩm: “Ôi không… bắt đầu đã sai rồi.”
Huy vừa định nhặt trứng rơi, vừa dòm xung quanh xem có gì bị cháy không, thì nồi cà phê bỗng trào lên, nước sánh đặc phun ra ngoài. Huy giật mình, lùi một bước, nhưng chân vướng vào thùng rác nhỏ bên cạnh, suýt té. Tiếng “ầm” vang lên khắp căn bếp, mùi khét bắt đầu lan tỏa.
Đúng lúc ấy, cửa căn hộ mở nhẹ, và Lan xuất hiện. Cô nhìn cảnh tượng trước mắt: trứng bắn tứ tung, nồi cà phê trào khắp bếp, Huy đỏ bừng mặt, tay chân lúng túng.
“Ồ… cậu… nấu ăn à?” Lan hỏi, cố nín cười.
Huy cười gượng, giọng ngập ngừng: “Ừ… bữa sáng… thảm họa… nhưng… tớ sẽ… ổn thôi.” Anh cố dùng khăn giấy lau nước cà phê, nhưng chỉ càng làm tình hình thêm bừa bộn.
Lan cười khúc khích, tiến lại gần: “Tớ nghĩ, nếu muốn gây ấn tượng bằng nấu ăn… cậu đã thất bại rồi.”
Huy hít một hơi thật sâu, mắt nhìn chảo trứng cháy khét: “Ừ… nhưng mà… tớ… chỉ muốn thử thôi mà…”
Lan nhặt một chiếc chén, giúp Huy nhấc nồi cà phê ra bồn rửa: “Được rồi… để tớ giúp cậu. Chắc là lần đầu cậu nấu ăn phải không?”
Huy gật đầu, mặt đỏ bừng, vừa mỉm cười vừa thầm nghĩ: “Đúng, và chắc cũng là lần cuối… nếu không có Lan bên cạnh.”
Cả hai cùng dọn dẹp, tiếng cười vang khắp căn bếp. Huy nhận ra, dù bữa sáng bị phá hủy hoàn toàn, anh vẫn thấy vui – một niềm vui khác thường, khi có người bên cạnh chứng kiến mọi “tai nạn” của mình mà không chê trách.
Khi căn bếp tạm ổn, Lan nhìn Huy, nheo mắt tinh nghịch: “Cậu biết không… tớ nghĩ, nếu cậu tiếp tục nấu ăn như thế này, cả tòa nhà sẽ được nghe tiếng trứng nổ mỗi sáng.”
Huy cười khổ: “Ừ… nhưng mà… ai nói chuyện phi thường thì mới nhớ lâu nhỉ?”
Lan bật cười, giọng nhẹ nhàng: “Chắc rồi… nhưng lần sau… cậu hãy thử dùng nồi cơm điện thay chảo. Ít nhất… sẽ không cháy.”
Huy gật đầu, lòng vừa xấu hổ vừa thấy ấm áp. Anh nhận ra, ở căn hộ mới, mỗi ngày không chỉ là thử thách với đồ đạc, thang máy, hay bữa ăn, mà còn là những khoảnh khắc bất ngờ, đầy tiếng cười và… những nụ cười của Lan, len lỏi vào cuộc sống của anh một cách tự nhiên.
Và thế là, bữa sáng thảm họa trở thành… khởi đầu cho những ngày lộn xộn nhưng vui nhộn, nơi Huy sẽ học cách sống cùng những tình huống “dở khóc dở cười” mà không cảm thấy cô đơn – vì luôn có Lan bên cạnh, cười khúc khích nhìn anh vật lộn với cuộc sống mới.