nhà có một chú lộn xộn

Chương 5: Huy và mèo hàng xóm


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau bữa sáng “thảm họa” và sự xuất hiện tinh nghịch của Lan, Huy nghĩ rằng mình đã trải qua đủ rắc rối cho một buổi sáng. Nhưng đúng lúc anh thở phào, nghe tiếng “meo meo” vang lên từ góc hành lang, tim Huy lập tức nhảy lên một nhịp.

Một chú mèo xám nhỏ, lông mượt mà nhưng ánh mắt đầy uy nghiêm, đang đứng nhìn Huy với vẻ… dường như muốn phán xét tất cả mọi hành động của anh. Huy lập tức nhận ra: đây chắc chắn là mèo hàng xóm mà mọi người thường nhắc đến. Và dường như nó… không ưa anh ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Huy lùi lại, tay vẫn cầm túi đồ. “Ồ… xin chào… cậu… à, mèo… mình không muốn gây chiến đâu…” Anh lẩm bẩm, nhưng chú mèo chẳng thèm để ý, chỉ nhảy thẳng vào chân anh, răng và móng vuốt như chuẩn bị cho một trận chiến “tử sinh”.

Chưa kịp phản ứng, Huy bị một cú cào nhẹ vào tay. Anh rút tay lại, hú hét: “Ôi trời ơi… đau quá!” Chú mèo liền nhảy lên bồn hoa gần đó, kêu một tiếng như thách thức: “Meo!”

Huy hoảng hốt, chân tay luống cuống, túi đồ rơi xuống sàn. Anh nhìn quanh, mong tìm một lối thoát, nhưng hành lang hẹp và mèo thì cứ dõi theo từng bước đi của anh. Anh bắt đầu chạy – vừa chạy vừa la: “Tránh ra… tránh ra đi!”

Lan xuất hiện đúng lúc, tay che miệng cười khúc khích. “Cậu chạy đi đâu vậy?” cô hỏi, không giấu nổi vẻ thích thú.

Huy vừa cố chạy vừa ngoái lại: “Mèo… nó… nó tấn công tớ! Giúp tớ với!”

Lan nín cười, bước nhẹ ra phía trước, dùng tay khẽ huơ huơ trước mặt mèo. Chú mèo dừng lại, ngơ ngác nhìn cô vài giây, rồi… quyết định nhảy lên mái hiên, bỏ mặc Huy vẫn đứng há hốc mồm.

Huy thở hổn hển, tay chân run rẩy, vừa lau vết xước vừa lẩm bẩm: “Tớ… tớ chỉ muốn yên ổn thôi mà… sao… mọi thứ cứ trêu mình liên tục vậy?”

Lan cười, đưa tay vỗ vai Huy: “Đừng lo, cậu chỉ cần học cách… kiên nhẫn thôi. Mèo hàng xóm có vẻ… ghét tất cả những người lộn xộn.”

Huy nhìn Lan, lòng vừa xấu hổ vừa thấy vui: “Ừ… nhưng hình như mình… luôn tạo ra đủ kiểu rắc rối để cả tòa nhà… nhớ tới.”

Lan nhếch mép cười, tinh nghịch: “Chắc chắn rồi… nhưng cậu biết không, tớ thấy… những ngày sau ở đây sẽ cực kỳ thú vị với cậu.”

Huy gật đầu, vừa cười vừa thở dài. Anh nhận ra, dù bị mèo “tấn công” và trải qua hàng loạt tình huống dở khóc dở cười, buổi sáng này vẫn khiến anh cảm thấy… sống động hơn bao giờ hết. Và hơn hết, Lan vẫn ở đó, chứng kiến mọi “tai nạn” của anh, khiến Huy vừa bối rối vừa thấy ấm lòng.

Với một ánh nhìn trao nhau đầy tinh nghịch, Huy biết rằng cuộc sống ở căn hộ mới – với những con mèo hàng xóm khó đoán, thang máy phiền phức, cà phê tràn đầy và Lan – sẽ còn tiếp tục mang đến vô số khoảnh khắc hài hước, dở khóc dở cười nhưng đầy sức sống.

Huy mỉm cười, nhấc túi đồ lên, thầm nhủ: “Chắc chắn… mình sẽ phải quen với chuyện lộn xộn này… cả đời cũng chưa hết.”


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×