Buổi trưa hôm đó, Huy vừa thu dọn xong mớ thùng đồ và lau sạch vết cà phê trên áo, lòng nghĩ rằng có lẽ mọi chuyện cũng tạm ổn. Nhưng đúng lúc anh thả lỏng người, nghe tiếng “reng… reng” từ chuông cửa. Huy mở cửa, và ngay lập tức, không khí căn hộ bị “nổi sóng” bởi một cơn bão tinh nghịch mang tên Tú.
Tú – người bạn thân từ thời đại học – xuất hiện với nụ cười ranh mãnh, tay xách theo một túi to, tràn ngập sự nguy hiểm… hài hước. “Chào Huy! Nghe nói cậu chuyển nhà à? Thế là… cơ hội để tớ ‘giúp đỡ’ cậu rồi!”
Huy chưa kịp phản ứng, Tú đã bước vào, mắt liếc quanh căn hộ. Chỉ vài giây, vài cuốn sách bị Tú xếp… lệch, thùng đồ lộn xộn vừa mới gọn gàng lại bị kéo ra, và đúng lúc Huy định cản, Tú đã mở túi mang theo thứ… bột màu lạ, thả xuống sàn: “Đừng lo, tớ chỉ muốn… trang trí thôi mà!”
Huy đỏ mặt, tay đưa ra: “Tú… dừng lại! Đây là nhà mới của tớ mà!”
Nhưng Tú đâu có nghe. Cậu bạn lao vào mọi ngóc ngách, ném vài chiếc gối, xáo trộn mấy chậu cây mini mà Huy cẩn thận đặt. Tiếng cười khúc khích của Tú hòa lẫn với tiếng la của Huy, tạo nên một bản giao hưởng hỗn loạn.
“Ôi trời… cậu đúng là thảm họa di động… nay còn có thêm ‘hổ dữ’ nữa rồi!” – Huy la lên, nhặt mớ gối rơi tung tóe.
Tú giả bộ ngạc nhiên: “Ơ kìa, sao nhà cậu lộn xộn thế này? Chắc là… vì cậu thiếu… hướng dẫn viên, đúng không nào?”
Huy cố kìm cơn giận, vừa dọn vừa lẩm bẩm: “Hướng dẫn viên à… chỉ cần… cậu đứng yên một chút thôi là được.”
Nhưng Tú đâu có đứng yên. Cậu bạn lại nhặt một chiếc hộp, lắc lư, và… bột màu văng lên trần nhà, rơi xuống sàn, tạo thêm một lớp “họa tiết” mới cho căn hộ. Huy chỉ biết đứng nhìn, tay vẫn cầm chiếc khăn, nước mắt vừa muốn cười vừa muốn rơi: “Cậu… cậu làm gì thế hả trời?”
Tú dừng lại, nhếch mép cười, tay chỉ vào Huy: “Cậu kêu ‘trật tự’… nhưng mà trật tự quá nhàm chán! Cậu cần chút… nghệ thuật!”
Huy thở dài, quỳ xuống nhặt gối và lau sàn. Anh nhận ra một điều: dường như mọi nỗ lực của mình để “ổn định” căn hộ mới đều bị… phá hỏng trong vòng vài phút. Nhưng cũng phải thừa nhận, căn hộ giờ sống động hơn hẳn – dù sống động theo cách… dở khóc dở cười.
Lan xuất hiện từ hành lang, tay cầm túi cà phê: “Huy… cậu lại bị ‘tấn công’ à?”
Huy nhìn Lan, đỏ mặt, lẩm bẩm: “Ừ… nhưng lần này… có trợ thủ đặc biệt…” Anh chỉ Tú, người đang đứng ở giữa phòng, cười khúc khích.
Lan nhếch mép cười: “Chắc chắn là… vui lắm nhỉ?”
Huy gật đầu, vừa lau vừa cười khổ: “Vui… nhưng cũng muốn… hét lên vài lần…”
Tú lại nheo mắt, giọng ranh mãnh: “Vậy là… tớ đã hoàn thành nhiệm vụ rồi. Mọi người đều cười… và căn hộ có hồn hơn nhiều!”
Huy thở hổn hển, ngồi bệt xuống sàn, nhìn quanh. Dù mọi thứ lộn xộn, cà phê, trứng, bột màu và gối tung tóe, anh vẫn thấy ấm áp – bởi căn hộ mới không còn đơn độc, bởi có Lan tinh nghịch, và Tú “giúp đỡ” mọi chuyện thêm rắc rối.
Huy lặng lẽ nghĩ: “Chắc chắn… cuộc sống ở đây sẽ đầy tai nạn, nhưng cũng đầy tiếng cười. Và có lẽ… tớ sẽ phải quen với chuyện này suốt đời.”
Với nụ cười mệt mỏi mà vui nhộn, Huy đứng dậy, hít một hơi sâu, chuẩn bị cho những rắc rối… tiếp theo, không biết là từ Lan, từ Tú, hay từ chính căn hộ mới lộn xộn của mình.