nhà có một chú lộn xộn

Chương 7: Gói đồ nhầm


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi chiều hôm đó, Huy nghĩ rằng mọi thứ đã tạm ổn sau màn “tấn công” của Tú. Anh quyết định kiểm tra lại những thùng đồ còn lại để chắc chắn không bỏ sót gì. Nhưng đúng lúc Huy cúi xuống sắp xếp, điện thoại reo.

“Anh Ba gọi à?” – Huy thầm nghĩ.

Quả thật, vừa nghe giọng ông Ba qua điện thoại, Huy lại bối rối: “Dạ… vâng, ông Ba… tôi… à, không sao đâu ạ!” Ông Ba ở đầu dây bên kia giọng nghiêm nghị: “Huy, nghe nói cậu đã chuyển hết đồ vào căn hộ mới rồi à? Nhớ kiểm tra kỹ nhé, đừng để mang nhầm đồ của tôi sang nhà khác.”

Huy gật gù, trong lòng vừa hồi hộp vừa tự nhủ sẽ cẩn thận hơn. Anh nhìn quanh, tất cả thùng đồ đều gọn gàng, nhưng tâm trạng vẫn thấp thỏm. Anh bắt đầu sắp xếp thùng theo thứ tự, nhét nhằng những vật dụng còn sót lại vào túi riêng.

Chỉ vài phút sau, Huy vội vàng xách một túi đồ ra khỏi căn hộ, định đưa lên xe chở đồ. Nhưng… trong lúc vội vàng, anh không nhận ra rằng túi mình vừa xách chính là gói đồ… của ông Ba, chưa phân loại xong. Thế là Huy lầm lẫn, xách nó đi mất.

Chưa kịp đi xa, điện thoại lại reo. Ông Ba giọng nghiêm nghị hơn: “Huy! Gói đồ của tôi đâu rồi? Cậu mang đi đâu rồi hả?”

Huy giật mình, tay run: “Ô… ông Ba… thật sự… tôi… tôi có mang nhầm đồ rồi ạ?”

Lan, đang đứng ở hành lang chơi điện thoại, nghe tiếng Huy la hốt hoảng, bước tới: “Huy, chuyện gì vậy?”

Huy chỉ vào túi đồ trên tay, mắt mở to: “Cậu biết không… tôi… mang nhầm gói đồ của ông Ba rồi. Nếu ông Ba tức… thì tôi… chết chắc!”

Lan nhếch mép cười, tinh nghịch: “Ồ, thế là thêm một pha ‘tai nạn’ nữa cho ngày lộn xộn của cậu. Nhưng thôi, đừng hoảng. Tớ giúp cậu.”

Huy hốt hoảng nhìn cô: “Giúp… sao? Cậu mà… tôi chết mất!”

Lan cười khúc khích, nhanh tay nhấc túi đồ, quay lại căn hộ của ông Ba, vừa đi vừa nháy mắt: “Thôi nào, bình tĩnh. Chỉ là gói đồ thôi mà, còn có tớ bảo vệ.”

Huy thở hổn hển theo sau, tim đập thình thịch. Trên đường đi, anh không khỏi lo lắng, tự hỏi: “Lỡ ông Ba mở ra mà thiếu một món… chắc tôi… mất mạng!”

Cuối cùng, khi đưa được gói đồ trở lại đúng chỗ, ông Ba vừa thở phào vừa nhíu mày: “Huy, lần sau nhớ cẩn thận. Đây là đồ quý của tôi đấy!”

Huy gật gù, mặt đỏ bừng: “Dạ… vâng… thật sự xin lỗi ông Ba. Tôi sẽ cẩn thận hơn ạ.”

Lan đứng bên, nhếch mép cười: “Xong rồi, xem như cậu lại vừa hoàn thành một pha… sống động nữa trong ngày đầu chuyển nhà.”

Huy thở dài, vừa mệt vừa buồn cười: “Sống động… đúng là từ này quá chuẩn để mô tả mọi chuyện hôm nay. Từ thang máy, cà phê, mèo, Tú và giờ là gói đồ nhầm… Tôi… mệt quá đi thôi.”

Lan bật cười, giọng nhẹ nhàng: “Nhưng cậu biết không, chính những ‘tai nạn’ này mới làm cậu trở nên đáng nhớ. Và tớ… thích nhìn cậu vật lộn như vậy.”

Huy đỏ mặt, lẩm bẩm: “Vật lộn… cả đời chắc cũng chưa hết…”

Với nụ cười tinh nghịch của Lan và ánh mắt nghiêm nghị nhưng đầy ấm áp của ông Ba, Huy nhận ra một điều: cuộc sống ở căn hộ mới không bao giờ buồn tẻ. Mỗi ngày đều là một chuỗi rắc rối, dở khóc dở cười, nhưng cũng tràn đầy tiếng cười và những khoảnh khắc đáng nhớ.

Huy đứng giữa căn hộ, nhìn xung quanh, tự nhủ: “Chắc chắn… đây sẽ là nơi đầy ắp những câu chuyện… và mình sẽ phải quen với chuyện lộn xộn này suốt đời.”


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×