Sau pha gói đồ nhầm, Huy nghĩ rằng mình có thể tạm yên ổn. Anh vừa dọn dẹp xong, định nghỉ ngơi một chút, thì nghe tiếng chuông cửa vang lên. Lan xuất hiện, tay cầm một chậu cây cảnh nhỏ xinh, nở nụ cười dịu dàng.
“Huy, tớ mang chậu cây này sang. Hy vọng cậu thích màu xanh tươi mát của nó,” Lan nói, đặt chậu cây trên bàn cạnh cửa sổ.
Huy nở nụ cười bẽn lẽn: “Cậu mang sang… cho mình à? Thật cảm ơn…” Anh bước lại gần chậu cây, định nắm nhẹ để đặt chỉnh vị trí cho cân đối.
Nhưng đúng lúc đó, túi đồ còn lại của Huy – vẫn chưa được sắp xếp gọn – vướng vào bàn. Chậu cây lung lay, Huy hoảng hốt đưa tay ra giữ. Tiếng “rắc” vang lên, chậu cây nghiêng, đất và vài nhánh cây rơi xuống sàn.
“Ôi trời… không…” Huy hốt hoảng, quỳ xuống nhặt đất rơi, tay run bắn từng nhánh cây. Anh nhìn Lan, mặt đỏ bừng, lắp bắp: “Mình… mình… vô tình thôi… thật mà…”
Lan nhíu mày, nhưng ánh mắt vẫn dịu dàng: “Huy… cậu có vẻ… dở việc lắm nhỉ? Nhưng mà…” Cô cười khúc khích, cúi xuống nhặt đất cùng anh.
Huy vừa lau sàn vừa lẩm bẩm: “Mình chỉ muốn… giữ gìn chậu cây… mà mọi thứ lại… dở tệ thế này…”
Lan đưa tay vỗ vai Huy: “Đừng lo. Mọi thứ đều có thể sửa được. Cậu thấy không, đất chỉ rơi ra một chút thôi, nhánh cây vẫn còn nguyên. Chỉ cần cậu nhẹ nhàng là ổn.”
Huy nhìn cô, tim đập nhanh. Dù vừa phá chậu cây của Lan, anh vẫn thấy ấm lòng trước sự nhẫn nại và nụ cười tinh nghịch nhưng đầy dịu dàng ấy. “Cậu… cậu… làm tớ… nhẹ nhõm hơn nhiều…” – Huy thầm nghĩ.
Cả hai cùng đặt chậu cây lại vị trí cũ, cố gắng khéo léo để tránh mọi rắc rối. Nhưng đúng lúc Huy cúi xuống sắp xếp đất, chân anh vướng phải túi đồ, suýt té nhào. Lan nhanh tay kéo Huy đứng dậy, cả hai cùng bật cười.
“Cậu đúng là… một thảm họa di động,” Lan nói, giọng vừa trêu vừa yêu thương.
Huy cười gượng: “Ừ… nhưng mà… ít ra, tớ cũng khiến cậu cười… đúng không?”
Lan gật đầu, nụ cười lấp lánh: “Đúng vậy… và cậu biết không, chính những lúc cậu vụng về thế này mới khiến tớ thấy vui.”
Huy thở dài, vừa mệt vừa hạnh phúc. Anh nhận ra, dù cuộc sống ở căn hộ mới đầy rắc rối – từ thang máy, cà phê, mèo, Tú, gói đồ nhầm… cho đến chậu cây – thì tất cả đều tạo nên một chuỗi những khoảnh khắc hài hước, lộn xộn nhưng đáng nhớ.
Huy nhìn chậu cây, rồi nhìn Lan, lòng vừa xấu hổ vừa ấm áp: “Chắc chắn… mình sẽ phải quen với chuyện lộn xộn này… và… sẽ cố gắng không làm cô ấy buồn nữa.”
Với tiếng cười nhẹ của Lan vang lên khắp căn hộ, Huy mỉm cười, chuẩn bị tinh thần cho những tai nạn tiếp theo – bởi anh biết, cuộc sống lộn xộn ở căn hộ mới chỉ vừa bắt đầu.