Huy đứng giữa căn hộ mới, nhìn quanh mớ thùng đồ đã tạm ổn, và tự nhủ rằng hôm nay là lúc… thử sức với một kế hoạch “gây ấn tượng”. Hôm nay là sinh nhật Lan – và Huy muốn làm một điều gì đó đặc biệt, dù trong lòng biết rõ… năng lực tổ chức của mình thuộc hàng “thảm họa”.
Anh lén lút chuẩn bị một vài món quà nhỏ, bánh kem mua vội, vài quả bóng bay và nến. Mọi thứ được xếp lên bàn, trong khi Huy thở dài, vừa lo lắng vừa hồi hộp: “Nếu mọi chuyện suôn sẻ… có lẽ… Lan sẽ vui… còn nếu không… thì chắc… thảm họa rồi.”
Chỉ vừa dọn xong, cửa mở và Lan bước vào. Cô nhìn quanh, ánh mắt ngạc nhiên, rồi nở nụ cười dịu dàng: “Huy… cậu… làm gì đây?”
Huy đỏ mặt, vội vàng: “Chỉ… chỉ là… muốn… chúc mừng sinh nhật cậu… một chút thôi.” Anh đưa tay ra chỉ bánh kem và bóng bay, giọng run run: “Hy vọng… cậu sẽ thích…”
Lan cười, mắt lấp lánh: “Thích thì thích rồi… nhưng mà… sao trông hơi… lộn xộn nhỉ?”
Huy nhìn quanh, phát hiện ra quả thật, do tay chân anh vụng về, một số bóng bay bung ra, dây rối tung tít, bánh kem nghiêng hẳn sang một bên. Anh thở dài: “Ừ… đúng là… thảm họa… nhưng… tớ muốn cậu vui.”
Lan bước lại, nhìn bánh kem nghiêng, nheo mắt cười: “Cậu biết không, chính sự vụng về này… mới khiến tớ thấy vui.”
Huy ngồi xuống, vừa mệt vừa vui, cố đỡ chiếc bánh kem lắc lư trên bàn. Nhưng đúng lúc anh thở phào, Tú xuất hiện từ hành lang, tay cầm một hộp quà “đặc biệt”. “Nghe nói có tiệc sinh nhật à? Cho tớ tham gia với!” Tú nói, mắt lấp lánh tinh nghịch.
Chỉ trong vài phút, mọi thứ trở nên hỗn loạn: Tú vô tình làm rơi vài quả bóng, làm bánh kem nghiêng thêm, dây trang trí rối tung. Huy vừa la vừa dọn dẹp, còn Lan chỉ biết đứng nhìn, vừa cười vừa lắc đầu.
“Thật sự… cậu là ‘thảm họa di động’ mà vẫn đáng yêu,” Lan nói, giọng vừa trêu vừa thân thiện.
Huy mỉm cười gượng, tay lau dọn: “Ừ… nhưng mà… ít ra… tớ cũng khiến cậu cười… đúng không?”
Lan gật đầu, nụ cười dịu dàng: “Đúng vậy… và cậu biết không, chính những lúc cậu vụng về thế này mới khiến tớ nhớ mãi.”
Cuối cùng, sau một hồi lao động miệt mài, chiếc bánh kem được đặt đúng chỗ, bóng bay được chỉnh tươm tất, và Huy thở phào nhẹ nhõm. Lan cười, thổi nến, còn Huy đứng bên cạnh, tim đập nhanh, vừa mệt vừa hạnh phúc.
“Chắc chắn… ngày sinh nhật này… sẽ là một kỷ niệm đáng nhớ,” Huy thầm nghĩ. Anh nhìn Lan, lòng ấm áp, nhận ra rằng dù mọi thứ lộn xộn, vụng về, hay dở khóc dở cười… thì đó chính là niềm vui thực sự, khiến cuộc sống ở căn hộ mới trở nên sinh động và đầy màu sắc.
Với tiếng cười vang khắp căn hộ, Huy biết rằng: dù lộn xộn, dù tai nạn liên tục, nhưng những khoảnh khắc hài hước, ấm áp và đáng nhớ như thế này sẽ là kỷ niệm khó quên của anh và Lan, mở ra một chương mới trong cuộc sống đầy tiếng cười của họ.