Tối thứ hai, trời lại mưa. Không nặng, chỉ rả rích đủ làm căn nhà ẩm lạnh và không khí đọng lại trong từng khe gỗ. Tôi ngồi trong phòng, cửa khép hờ, nghe tiếng gió rít qua kẽ cửa sổ như thể ai đó đang thì thầm điều gì đó từ bên ngoài.
Tôi mở điện thoại lên xem giờ – 1 giờ 13 phút sáng.
Tôi bật dậy, đi quanh phòng một vòng như thể để chắc chắn mình đang tỉnh táo. Mọi thứ vẫn như tối qua – chiếc gương vẫn đứng yên sát tường, ánh trăng qua cửa sổ hắt lên mặt gỗ phản chiếu một màu nhợt nhạt.
Tôi quyết định đi xuống bếp, tìm chút gì đó để ăn. Nhưng khi đi đến bậc thang đầu tiên, tôi khựng lại.
Dưới chân cầu thang, cô gái áo trắng – người đọc sách lúc tôi đến – đang đứng đó. Không cử động, không nói gì. Chỉ đứng. Mắt mở to, vô hồn, nhìn thẳng vào tôi. Không một chớp mắt.
Tôi nín thở. "Chị…?"
Cô ta lặng lẽ quay lưng, đi về phía hành lang tối đen mà không trả lời.
Tôi không đuổi theo. Tôi chỉ quay vào phòng, đóng cửa, khóa trái.
Sáng hôm sau, trong bếp có ba người. Người đàn ông lớn tuổi nhất tên Vũ đang chiên trứng. Cậu đeo kính tên Thắng đang rót sữa. Cô gái tóc tém – Vy – vẫn uống cà phê đen như dầu.
Chỉ có cô áo trắng – tên My – không thấy.
Tôi định hỏi thì Vy ngước lên: "Đừng. Cô ta hay mộng du. Đêm nào cũng vậy."
Tôi cố cười, cố giữ giọng bình thường. "Nhưng mắt chị ấy mở mà…"
Vy đặt tách cà phê xuống, mắt không chớp: "Chính vì vậy mới đáng sợ."
Bữa sáng im lặng một cách khó chịu. Mọi người sống cùng nhau, nhưng không ai hỏi han, không ai quan tâm. Từng người như mang theo bí mật riêng, và ai cũng biết rằng tốt nhất là đừng chạm vào chuyện của người khác.
Tôi đi làm – công việc tạm thời tại một công ty du lịch gần trung tâm. Về nhà lúc gần bảy giờ tối, tôi thấy đèn tầng hai bật sáng. Tôi bước lên, định về phòng thì tiếng gọi vang lên từ hành lang:
"Cô có từng mơ… thấy mình đứng trước một cái cửa gỗ cũ, có khắc số 13?"
Tôi quay lại. Là Thắng – cậu đeo kính – đứng trong bóng tối. Giọng cậu ta nhỏ, run như thể đang tiết lộ một bí mật bị cấm.
Tôi không trả lời. Nhưng cậu ta nhìn tôi chằm chằm, như đã biết câu trả lời rồi.
"Tôi cũng mơ thấy vậy. Nhiều đêm liền. Cánh cửa đó cứ lặp đi lặp lại. Nhưng không ai mở nó. Và nếu có… tôi nghĩ, ta sẽ không còn tỉnh lại nữa."
Tôi bước lùi về phía cửa phòng. "Cậu kể với mọi người chưa?"
"Không. Nhưng họ đều đã mơ. Tất cả đều biết. Chỉ là không ai nói."
Đêm đó, tôi nằm trên giường, mắt nhìn lên trần nhà mà đầu óc quay cuồng.
Cánh cửa gỗ cũ. Khắc số 13. Tôi chưa từng mơ về nó, nhưng khi Thắng nói ra, hình ảnh đó lập tức hiện lên trong đầu như thể đã từng gặp ở đâu đó từ rất lâu rồi.
Tôi ngủ lúc ba giờ sáng, sau khi cố dỗ bản thân bằng một ly cacao nóng.
Trong mơ, tôi đứng trong một hành lang tối.
Phía trước tôi là một cánh cửa – gỗ cũ, sơn tróc, bảng số 13 méo mó và hoen gỉ.
Tôi không mở nó. Nhưng tôi nghe tiếng gõ từ bên trong.
Ba tiếng. Chậm rãi. Kiên nhẫn. Có nhịp điệu.
Cộc. Cộc. Cộc.
Tôi tỉnh dậy giữa đêm. Mồ hôi lạnh túa ra lưng. Tim đập mạnh. Không phải vì giấc mơ – mà vì… âm thanh đó vẫn còn vang trong tai.
Cộc. Cộc. Cộc.
Lần này không phải từ mơ.
Là từ cửa phòng tôi.
Ai đó đang gõ.
Tôi không dám bước ra. Tôi giữ im lặng. Không thở.
Tiếng gõ lại vang lên – đúng ba nhịp, rồi im bặt. Tôi nhìn sang chiếc gương. Trong ánh sáng lờ mờ, tôi thấy cánh cửa phòng phía sau đang mở hé. Trong gương.
Nhưng ngoài đời thì không.
Tôi lao dậy, quay đầu – cửa vẫn đóng, khóa kỹ.
Tôi nhìn lại gương – cửa trong đó đã đóng lại. Như chưa từng mở.
Tôi biết… kể từ đêm nay, tôi sẽ không còn là người bình thường nữa. Và căn nhà này – số 13 – không chỉ là một nơi ở tạm thời. Nó là thứ gì đó lớn hơn. Một cánh cổng. Một mê cung. Hoặc là… một cạm bẫy.