Mưa rơi tầm tã. Cơn giông bất ngờ kéo đến, nhấn chìm cả thị trấn trong một màn u ám đặc quánh.
Vy biến mất không dấu vết. Cảnh sát được báo nhưng kết luận ban đầu vẫn là “người lớn tự ý rời khỏi nơi cư trú”. Không ai tin vào chuyện “ma quỷ bắt người”.
Dương ngồi trong phòng trọ, mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ. Anh cắm tai nghe, mở lại dữ liệu camera thu được đêm qua.
Tại khung giờ 3:09 AM, có một đoạn âm thanh bị nhiễu:
Một giọng bé gái vang lên giữa tiếng rè rè:
"Cháu không cố ý... Cháu chỉ muốn giữ họ lại..."
Dương tua chậm lại. Và lần này, ngay sau tiếng nói đó, là một hình ảnh thoáng qua khiến sống lưng anh lạnh toát:
Vy đứng trong bếp, quay lưng lại với máy quay. Tóc cô rũ rượi, toàn thân phủ đầy bùn đất. Trên vai là... bàn tay đen thui của một ai đó, không rõ mặt.
Cùng lúc đó, ở căn nhà số 13.
Tuấn và Minh – bất chấp lời can ngăn của Hân – quyết định quay lại căn nhà. Họ nói đó là cách duy nhất để "giải thoát cho Vy".
Căn nhà tối om. Đèn pin vừa bật lên thì... ánh sáng lập tức tắt ngúm.
– “Pin đầy mà?” – Tuấn lẩm bẩm. – “Đừng nói là...”
Một tiếng cười trẻ con vang lên từ phòng bên.
Minh nuốt nước bọt. “Mày... có nghe không?”
Tuấn gật đầu, run rẩy. Họ rón rén bước vào.
Phòng khách vẫn như cũ – bừa bộn, lạnh lẽo và ẩm mốc. Nhưng trên bàn, lần này, có thêm một thứ:
Một cuốn album ảnh cũ, bìa da cháy xém, phủ bụi dày.
Tuấn mở ra. Trang đầu là một tấm ảnh gia đình:
Bố, mẹ và bé gái khoảng 10 tuổi – chính là Minh Ánh – đang đứng trước căn nhà này, cười rạng rỡ.
Trang hai: ảnh sinh nhật bé, với chiếc bánh có hình búp bê.
Trang ba: hình... bị cháy. Chỉ còn lại những khoảng đen loang lổ.
Trang bốn: Vy.
Tuấn chết sững.
Hình Vy – rõ ràng là Vy – ngồi trên ghế phòng khách, nhìn chằm chằm vào ống kính. Ảnh đen trắng, nhưng khuôn mặt cô rất rõ.
– “Không thể nào…!” – Minh thở dốc.
Họ lật sang trang tiếp theo.
Một mảnh giấy rơi ra. Trên đó viết nguệch ngoạc bằng chữ của trẻ con:
"Con không muốn cô ấy đi. Cô ấy là bạn con. Con sẽ giữ cô ấy ở lại. Mãi mãi."
Bên ngoài cửa sổ, một bóng người lướt qua.
Tuấn lao ra mở cửa, đèn pin bật lại được vài giây – và anh thấy Vy đứng đó.
– “Vy! Là mày phải không? Trả lời tao đi!” – Tuấn hét lên.
Vy quay lại. Nhưng khuôn mặt cô...
Không còn mắt.
Hai hốc mắt đen ngòm, như bị móc ra. Máu đen rỉ xuống thành dòng.
– “Tại sao lại nhìn tớ?” – cô nói, giọng nhỏ như gió. – “Tớ đã dặn mà…”
Cô giơ tay lên – và toàn thân biến thành tro bụi, cuốn theo cơn gió lạnh buốt đang ùa vào từ rừng phía sau.
10 phút sau.
Minh và Tuấn bỏ chạy ra khỏi nhà, nhưng cửa chính đã khóa chặt từ bên ngoài – dù họ không hề đóng.
Minh hét lên, đập cửa điên cuồng, còn Tuấn cố phá cửa sổ. Cả căn nhà như một cái bẫy – không có đường ra.
Trong cơn hoảng loạn, họ nghe tiếng bước chân vang dần từ tầng hai xuống. Rất nhẹ. Chậm rãi.
Tiếng kéo lê gì đó... như tiếng móng tay quét trên sàn gỗ.
Minh chĩa đèn pin lên cầu thang.
Một con búp bê cháy sém đang từ từ bước xuống.
Không ai điều khiển. Không dây. Không pin.
Chỉ là... nó tự đi.
Trong lúc đó, Hân ngồi một mình tại phòng trọ.
Cô đang xem lại hình ảnh từ camera Dương gửi cho mình qua mail.
Đột nhiên, một tệp mới xuất hiện – không rõ nguồn gốc, không ai gửi. Chỉ ghi:
“IMG_ÁNH_ĐEN.MP4”
Cô bấm mở. Màn hình hiện lên đoạn quay ở căn nhà, nhưng có thêm một phần không ai từng thấy:
Một căn hầm nhỏ dưới nền nhà, được mở ra bằng nắp gỗ dưới thảm phòng khách.
Trong căn hầm, có một hàng dài búp bê, toàn bộ đều mất mắt.
Và ở cuối hầm, có một chiếc ghế con. Trên đó là một bé gái mặc váy trắng, đang ngồi quay lưng lại.
Cô bé cất giọng:
“Các cậu lấy lại mắt cho họ được không?”
(Tiếp theo: Chương 5 – “Chiếc Hầm Dưới Sàn”)