nhà số 13

Chương 5: Chiếc Hầm Dưới Sàn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiếc video mà Hân vừa xem khiến cả người cô lạnh toát. Tay cô run rẩy, lưng đẫm mồ hôi. Mọi thứ quá thật — từng khung hình, từng tiếng động... không phải là sản phẩm dựng phim.

Cô gọi cho Dương, nhưng thuê bao ngoài vùng phủ sóng. Hân chợt nhớ đến lời Vy từng nói:

"Đừng bao giờ đứng một mình trong bóng tối… sẽ có người khác cùng đứng với cậu."

Cô bật tất cả đèn trong phòng trọ, kéo rèm cửa, rồi thở dốc ngồi phịch xuống giường. Nhưng ánh sáng không làm cô thấy an toàn hơn. Nó chỉ làm cho bóng đen sau cánh cửa nhà tắm càng rõ ràng hơn.

Một bóng người.

Không nhúc nhích.

Không lên tiếng.

Chỉ... đứng đó.


Tại căn nhà số 13, 1 giờ sáng.

Tuấn và Minh vẫn mắc kẹt. Họ đã dùng đủ mọi cách để mở cửa – đập kính, phá khóa, cạy cửa sổ – nhưng tất cả đều dẫn về con số 0.

Minh mệt mỏi ngồi phịch xuống sàn, thở hổn hển:
– “Tao không hiểu... Căn nhà này là cái gì? Tại sao lại có thể... sống?”

Tuấn trầm ngâm, mắt vẫn dán chặt vào góc thảm dưới chân ghế sofa.
– “Mày nhớ cái clip mà Hân gửi không?”
– “Clip nào?”
– “Cái đoạn... có cái hầm ấy.”

Họ cùng nhìn xuống sàn. Và lần đầu tiên, họ để ý: tấm thảm phòng khách không hề dính bụi như những nơi khác. Nó còn ấm hơn bình thường. Gần như... vừa mới được dùng.

Tuấn kéo thảm ra. Bên dưới là nắp gỗ gắn bản lề, như nắp hầm.
Không ổ khóa. Không dây buộc. Chỉ một cái móc sắt nhỏ.

Minh nuốt khan.

Tuấn mở nắp hầm.

Mùi hôi ẩm mốc, ngai ngái như xác chết trộn với đất ướt xộc thẳng vào mặt.

Họ soi đèn pin xuống. Bậc thang bằng gỗ mục dẫn xuống khoảng tối sâu hun hút.

Ở bên dưới, có tiếng... hát ru khe khẽ.


Cạch.

Cánh cửa phía sau họ tự đóng lại.

Gió lùa nhẹ, nhưng không thể đủ để đóng cánh cửa nặng như vậy.

Tuấn bước xuống trước. Minh bám theo sau.

Mỗi bước đi, sàn gỗ kêu cọt kẹt như đang than khóc.

Họ xuống tới đáy hầm.

Đèn pin chiếu khắp nơi – hàng chục con búp bê ngồi xếp dọc hai bên tường, tất cả đều:

  • Bị đốt cháy một phần

  • Mất mắt hoặc cổ vẹo ngược

  • Miệng bị khâu lại bằng chỉ đỏ

Minh hoảng hồn lùi lại, va vào thứ gì đó phía sau.

Một chiếc gương lớn, đặt nghiêng trên sàn.

Nhưng trong gương... không có hình ảnh phản chiếu của họ.

Thay vào đó là hình một cô bé mặc váy trắng đang đứng sau lưng họ.

Tuấn quay phắt lại.

Không ai cả.

Nhưng khi quay lại gương... cô bé đã gần hơn, mặt vẫn không thấy rõ, như bị nhiễu.

Minh hét lên:

– “Đi thôi! Ở đây không ổn!”

Tuấn định kéo bạn lên thì phát hiện: trên tường, có một cánh cửa nhỏ.

Một tấm biển treo lủng lẳng trên tay nắm:

Phòng giữ ký ức


Bên trong là một gian phòng nhỏ, chỉ đủ hai người ngồi.

Một chiếc tủ hồ sơ phủ đầy bụi, vài cuốn album ảnh rách nát, và... một quyển sổ nhật ký bìa da.

Tuấn lật ra đọc.


"Ngày... tháng... năm...
Mẹ nói con không nên chơi với những người xa lạ. Nhưng cô Vy rất dễ thương. Cô kể chuyện cho con nghe, tết tóc cho con, chơi đồ hàng với con.

Con không muốn cô ấy rời đi như những người khác. Cô ấy cũng buồn mà. Con sẽ giữ cô ấy ở lại. Chỉ một chút thôi.

Nhưng con làm sai gì à? Sao ai cũng bỏ chạy? Họ không thích chơi với con sao?

Mắt họ… con chỉ lấy một chút thôi. Để họ đừng nhìn con bằng ánh mắt đó..."


Minh thở dốc:

– “Trẻ con... nhưng là thứ gì đó không còn là con người nữa...”

Tuấn run rẩy khép cuốn nhật ký lại. Nhưng khi họ định rời đi...

Tất cả đèn pin vụt tắt.

Không gian chìm vào bóng tối tuyệt đối.

Một tiếng cười trẻ con vang lên bên tai – ngay sát tai Tuấn.

– “Giờ đến lượt các cậu nhé.”


Trên mặt đất.

Hân đang lao đến căn nhà số 13.

Cô mang theo một thứ: hồ sơ của Minh Ánh – cô bé đã chết trong căn nhà này cách đây 12 năm.

Theo hồ sơ, Minh Ánh mắc chứng tâm thần phân liệt, hoang tưởng, từng tấn công mẹ mình bằng kéo vì nghĩ mẹ là “quỷ giả dạng”.

Sau vụ đó, cô bé bị nhốt trong nhà, không được ra ngoài. Một tháng sau, căn nhà bốc cháy không rõ nguyên nhân. Xác của bé Ánh không bao giờ được tìm thấy.

Người ta cho rằng cô bé đã thiêu rụi căn nhà và tự thiêu luôn chính mình.

Nhưng từ lúc Vy mất tích... tất cả đều thay đổi.

Hân đứng trước cánh cổng số 13, hít một hơi thật sâu.

Cô không biết mình sắp gặp điều gì dưới đó.

Chỉ biết rằng... nếu không cứu được họ, sẽ chẳng còn ai quay trở lại.


HẾT CHƯƠNG 5

(Tiếp theo: Chương 6 – “Phòng Giữ Ký Ức”)


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.