nhà số 13

Chương 6: Phòng Giữ Ký Ức


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Không khí dưới hầm lạnh đến tê dại. Bóng tối như thứ chất lỏng đặc quánh, nuốt chửng cả ánh đèn pin và hơi thở gấp gáp của Tuấn và Minh.

Cả hai đang mắc kẹt trong "Phòng giữ ký ức" — một căn phòng kín, không cửa sổ, chỉ có tường xi măng lạnh ngắt, chiếc tủ hồ sơ mục nát và cuốn nhật ký quái dị vừa đọc.

Tiếng cười của đứa bé gái lại vang lên – lần này rõ ràng hơn, như vọng từ trong đầu mỗi người.

– “Ký ức của các anh… để em giữ nhé.”

Tuấn lảo đảo. Trong đầu cậu chợt lóe lên những hình ảnh lạ:

Một đứa bé trai ngồi khóc trong góc phòng tối.

Một người phụ nữ với gương mặt bị đốt cháy, cầm roi da trên tay.

Một con dao… dính máu.

Cậu ôm đầu, gào lên:

– “Không… không phải của mình…!”

Minh cũng không khá hơn. Cậu quỵ xuống, thở dốc:

– “Tao thấy… thấy mẹ tao… bà… bà treo cổ… sao lại…”

Căn phòng bắt đầu rung nhẹ. Những bức tường xuất hiện vết rạn như đang bị nứt toạc từ bên trong.

Chiếc gương lúc nãy dưới hầm giờ xuất hiện ngay giữa căn phòng, không rõ từ đâu. Mặt kính loang lổ, nhưng vẫn phản chiếu mờ mịt.

Lần này, hình ảnh phản chiếu không phải là họ.

Là… Vy.

Cô đứng đó, mặc bộ đồ mà cô mặc ngày mất tích – váy dài trắng, mái tóc rối tung, ánh mắt trống rỗng. Miệng cô mấp máy:

“Cứu tớ…”


Trên mặt đất – Hân

Hân đến trước nhà số 13 lúc gần 2 giờ sáng. Mưa lất phất rơi, sương mù phủ dày khiến căn nhà trông như lơ lửng giữa cõi âm – vừa im lặng, vừa đầy tiếng thì thầm vô hình.

Cô cầm chắc hồ sơ về Minh Ánh trong tay, hít sâu rồi đẩy cổng.

Cổng mở.

Không khóa.

Cô bước vào, từng bước chân như dẫm lên ký ức của chính mình: ngày trước, cả nhóm từng cùng khám phá nơi này, nghĩ nó chỉ là một "trò chơi đô thị".

Cô từng cười. Từng coi thường nơi đây.

Bây giờ thì không.

Cô bước vào phòng khách – mọi thứ trống rỗng. Không dấu vết của Tuấn và Minh. Nhưng thảm đã bị kéo ra, và nắp hầm mở sẵn.

Cô bước xuống hầm.


Dưới hầm – cùng lúc đó

Tuấn cố kéo Minh đứng dậy, trong khi căn phòng tiếp tục vỡ vụn từng mảng ký ức không thuộc về họ.

Một giọng nói vang lên – không trẻ con, mà già nua, mỏi mệt, đầy trách móc:

“Tại sao… ai cũng bỏ con lại?”

“Mẹ bỏ con. Ba không đến. Cô giáo nói con hư. Họ đều đáng bị trừng phạt.”

“Con không sai… đúng không?”

Minh rít lên:

– “Cái thứ này… nó ăn ký ức! Nó lấy nỗi đau của mình để sống!”

Tuấn nắm chặt tay Minh, hét:

– “Không! Mày không có quyền! Không ai được quyền kiểm soát tâm trí người khác!”

Đột nhiên, cả căn phòng bị thổi tung bởi một luồng gió lạnh. Các bức tường tan ra thành khói mờ, những con búp bê trên tường đồng loạt mở mắt, nhìn chằm chằm vào họ.

Cô bé xuất hiện.

Lần đầu tiên, họ thấy rõ: khuôn mặt cháy xém nửa bên, mắt phải đen kịt, môi mím chặt như bị khâu.

Minh Ánh.

Cô bé chìa tay ra, giọng nói vừa trẻ thơ vừa méo mó:

– “Chơi với em một chút thôi. Em buồn lắm…”

Tuấn lùi lại, nhưng phía sau là vách tường lạnh ngắt.

Ngay lúc đó, một giọng nữ vang lên từ cửa hầm:

– “Không! Vy là bạn của em! Đừng giam giữ bạn ấy!”

Cô bé quay đầu.

Là Hân.

Cô đứng đó, tay giơ cao hồ sơ – những tờ giấy về cái chết của Minh Ánh bay tứ tung trong gió.

Hân hét lên:

– “Em không sai! Em chỉ cô đơn. Nhưng bắt người khác ở lại với em… là sai, Minh Ánh!”

Ánh mắt cô bé tối sầm lại.

– “Họ đều bỏ em. Cả chị… cũng sẽ bỏ em.”

– “Không! Chị ở lại. Nhưng không theo cách này.”

Hân bước vào, nhìn thẳng vào cô bé:

– “Em có quyền được yêu thương. Nhưng em không thể giữ người khác bằng cách giết họ. Vy… vẫn đang bị giam trong đây, đúng không?”

Cô bé không trả lời.

Nhưng chiếc gương giữa phòng sáng lên. Hình ảnh Vy trong gương dần rõ hơn. Cô đang bị nhốt trong một căn phòng tối, tay bị trói, mắt nhắm nghiền.

Tuấn và Minh nhìn Hân, ánh mắt kinh ngạc.

– “Cô bé ấy… không hẳn là ác. Nó đang đau.”

Hân gật đầu.

Cô bé cúi mặt.

– “Nếu… em thả bạn chị ra… chị có hứa là em sẽ không bị quên lãng không?”

Hân bước tới, nắm lấy tay cô bé – dù lạnh buốt:

– “Chị hứa.”


Chiếc gương nứt toạc.

Một tiếng thét xé gió vang lên, rồi… im lặng.

Bóng tối tan dần. Căn phòng mờ dần, rồi… biến mất hoàn toàn.

Tuấn, Minh, và Hân mở mắt – họ đang đứng trong phòng khách của căn nhà số 13. Mọi thứ yên tĩnh đến đáng sợ. Không còn hầm. Không còn cửa. Không còn Minh Ánh.

Chỉ có Vy, đang nằm bất tỉnh trên ghế sofa, mồ hôi đẫm trán.


HẾT CHƯƠNG 6

(Tiếp theo: Chương 7 – “Trở Về Từ Cõi Khác”)


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.