nhà số 13

Chương 7: Trở Về Từ Cõi Khác


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Vy mở mắt.

Ánh sáng mờ ảo trong căn phòng khách ngôi nhà số 13 khiến cô phải chớp liên tục vài lần mới nhìn rõ gương mặt lo lắng của Hân, bên cạnh là Tuấn và Minh đang sững người như vừa thoát khỏi địa ngục.

– “Tớ… đang ở đâu…?” – Vy lắp bắp, giọng khàn đặc.

Hân nắm lấy tay cô, mắt đỏ hoe.

– “Cậu an toàn rồi, Vy. Mình tìm thấy cậu rồi.”

Vy bật khóc, nước mắt lã chã. Những ký ức hỗn loạn ùa về: bàn tay lạnh lẽo kéo cô vào trong gương, những tiếng khóc, những cơn ác mộng lặp lại, và ánh mắt của một cô bé rách nát, đầy u uất.

– “Tớ đã ở trong một nơi… mà không có lối thoát.”

Tuấn đưa cho Vy bình nước. Cô uống vội như người bị bỏ đói lâu ngày, rồi ho sặc sụa.

Minh nói khẽ:

– “Chúng ta phải rời khỏi đây ngay. Nơi này… chưa xong đâu.”

Họ dìu Vy ra khỏi căn nhà. Cánh cửa sau lưng họ tự đóng sầm lại.

Không ai dám quay đầu.


Một tuần sau

Cả nhóm trở về Hà Nội. Mỗi người đều mang vết sẹo vô hình – không phải ở da thịt, mà trong tâm trí.

Vy được đưa đến bệnh viện tâm lý để theo dõi. Dù không có tổn thương thể chất nào, cô vẫn hay giật mình, ú ớ giữa đêm, và có lúc còn gọi tên "Minh Ánh" trong mơ.

Hân xin nghỉ học một tuần để ở cạnh cô. Tuấn và Minh trở lại giảng đường, cố tỏ ra mọi chuyện đã qua. Nhưng bóng tối vẫn lởn vởn đâu đó sau mỗi lần họ nhắm mắt.


Tại phòng ký túc xá của Hân và Vy

Hân đang đọc một cuốn sách về tâm linh học thì Vy lên tiếng:

– “Tớ nhớ lại rồi… một phần thôi.”

Hân ngẩng đầu, tim chợt thắt lại:

– “Cái gì?”

Vy nhìn trân trân ra cửa sổ.

– “Trong gương… có một căn phòng. Nó thay đổi theo ký ức của người bị nhốt. Mỗi lần ai đó nhớ lại chuyện đau lòng, căn phòng lại biến dạng. Tớ thấy chính mình năm bảy tuổi… thấy bố mẹ cãi nhau… thấy cả cậu khóc bên linh cữu bà ngoại…”

Hân rùng mình:

– “Tức là… nó đọc được ký ức của chúng ta?”

Vy gật.

– “Minh Ánh… không phải chỉ muốn bạn chơi. Cô bé bị bỏ lại, bị nhốt, và khi chết… linh hồn vẫn mắc kẹt. Tớ nghĩ cô bé không nhớ mình là ai nữa. Cô ấy chỉ còn nỗi đau.”

Hân chợt nhớ ra:

– “Tớ có tra hồ sơ bệnh viện cũ, và… Minh Ánh từng là bệnh nhân tâm thần. Mẹ cô bé là y tá. Trong một vụ cháy năm 1993, cả hai được cho là đã chết. Nhưng… thi thể Minh Ánh chưa từng được tìm thấy.”

Vy thì thầm:

– “Cô ấy vẫn ở đó.”


Cùng lúc đó – Một nơi khác

Trong căn phòng kín đáo của một người đàn ông trung niên, ánh sáng màn hình máy tính chiếu lên khuôn mặt cau có.

Trên màn hình, là đoạn clip quay lén từ một camera giấu kín: Hân bước vào căn nhà số 13.

Gã mỉm cười:

– “Cuối cùng thì… lũ trẻ cũng chạm tới thứ mà chúng không nên biết.”

Gã nhấn nút, màn hình chuyển sang bản vẽ kiến trúc cũ của nhà số 13. Một vùng bị làm mờ dần hiện ra: Tầng hầm số 2, chưa từng được ghi chép công khai.

– “Minh Ánh… Mày vẫn còn đó à?” – Gã thì thầm, rồi cười rít lên, khô khốc.


Trở lại với nhóm bạn

Cả nhóm quyết định giữ bí mật chuyện đã xảy ra. Họ thống nhất không kể lại chi tiết nào về Minh Ánh, cũng không tiếp tục dự án phim tài liệu nữa.

Minh phá máy quay, xóa toàn bộ dữ liệu.

Nhưng…

Một tuần sau, khi mở điện thoại, Tuấn phát hiện một đoạn video lạ trong album – video không ai quay.

Trong đó, một bàn tay nhỏ nhắn cầm máy, quay lại cả nhóm khi họ đang ngủ say trong nhà số 13. Giọng hát ru trẻ con khe khẽ cất lên từ màn hình:

“Bé đi ngủ, bé mơ vui…
Mẹ yêu bé, mẹ bên bé…
Nhưng bé ngoan… đừng đi xa…
Ở lại với mẹ… suốt đời…”

Tuấn ném điện thoại xuống sàn, tim đập loạn.

Minh Ánh… vẫn chưa buông tha họ.


HẾT CHƯƠNG 7


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.