Minh lặng lẽ đến thư viện trường vào buổi trưa, tránh mặt bạn bè. Từ khi rời khỏi nhà số 13, cậu không thể ngủ quá hai tiếng mỗi đêm. Tiếng bước chân nhỏ xíu lặp lại trong đầu, những tiếng cười lanh lảnh mỗi khi cậu nhắm mắt khiến Minh phát điên.
Cậu mở máy tính cá nhân, khôi phục lại tệp bản vẽ kiến trúc mà mình từng tìm được từ kho lưu trữ tỉnh. Lần này, Minh soi kỹ từng chi tiết, từng nét vẽ mờ nhòe ở góc dưới. Và cậu nhìn thấy nó:
TẦNG HẦM 2 – BẢN ĐỒ BỊ ẨN.
Một khoảng không gian nằm sâu dưới lòng đất, không thông với các phòng phía trên, không có cửa ra – như một nơi giam giữ bí mật.
Minh chợt nhớ đến đoạn video Tuấn gửi tối qua – hình ảnh mờ nhòe cuối clip cho thấy… một cánh cửa sắt dưới nền nhà, được ai đó cố tình giấu bằng tấm thảm cũ kỹ.
Cậu run lên. Không ai trong nhóm nhìn thấy nó lúc quay phim.
Tối hôm đó
Minh đứng trước nhà số 13, một mình.
Lần này, cậu chuẩn bị kỹ: đèn pin, camera hồng ngoại, thiết bị ghi âm, dao găm phòng thân và một vòng cổ gỗ trầm hương được sư thầy ở chùa trên núi ban cho. Dù không tin lắm, nhưng cậu biết: những gì đang đối mặt không còn nằm trong thế giới bình thường.
Cửa gỗ kêu kẽo kẹt khi Minh bước vào. Không gian lạnh lẽo, mùi ẩm mốc, mục ruỗng lẫn mùi tro cũ từ đâu vọng về như thể căn nhà vẫn cháy âm ỉ suốt 30 năm qua.
Cậu đi đến phòng khách – nơi từng phát hiện Vy nằm bất tỉnh. Dưới lớp thảm bạc màu, Minh dỡ lên từng mép. Và như dự đoán…
Một nắp cửa sắt, khóa gỉ sét, nằm im lìm giữa sàn.
Minh hít sâu, dùng xà beng mang theo để cạy khóa. Tiếng kim loại vang vọng khắp không gian, tạo nên âm thanh rợn người giữa đêm đen. Khi ổ khóa bật tung, một luồng khí lạnh phả lên, nồng mùi xác ướp.
Tầng hầm thứ hai
Đèn pin chiếu xuống những bậc thang xoắn ốc gỗ mục, dẫn đến một không gian ngột ngạt, âm u, chỉ nghe thấy tiếng nước rỏ từng giọt từ trần nhà.
Tường được bọc kín bằng vải bố, có những vết cào sâu như móng người. Ở cuối hầm là một căn phòng nhỏ không có cửa, trong đó đặt một giường sắt cũ, một cái gương lớn cao bằng người, và… những con búp bê không đầu chất đống trong góc.
Minh lắp thiết bị ghi âm vào, để giữa phòng. Cậu tiến đến cái gương.
Mặt kính mờ đục, nhưng không phản chiếu chính xác – hình ảnh của Minh dịch chuyển chậm rãi, giống như có một kẻ khác đứng bên kia, bắt chước từng cử động.
Bỗng, từ tai nghe, giọng nói trẻ con vang lên – lặp đi lặp lại một câu duy nhất:
“Mẹ ơi, con lạnh…
Mẹ ơi, sao con bị khóa lại?
Mẹ ơi… mẹ ơi…”
Minh quay phắt lại, rút dao ra. Nhưng sau lưng không có gì ngoài những vết máu cũ dính trên vải bố.
Ký ức hiện về
Không gian quanh cậu mờ đi. Trong chớp mắt, Minh đứng giữa một phiên bản khác của căn phòng – tươi mới, đầy ánh đèn.
Một người phụ nữ mặc đồng phục y tá bước vào, tay xách hộp cơm. Cô gọi nhỏ:
– “Minh Ánh, con gái, ăn cơm nào…”
Từ góc phòng, một bé gái bước ra – chừng 6 tuổi, tóc dài, mắt to đen láy, nhưng làn da tím tái như đã ngâm nước.
Cô bé ngồi vào bàn, không nói gì.
Y tá ôm con, khẽ nói:
– “Chỉ ở đây vài hôm thôi, mẹ xin chuyển công tác xong sẽ đón con về…”
Nhưng trong ánh mắt cô, là sự dối trá.
Bé gái khẽ đáp, không nhìn mẹ:
– “Con biết… mẹ sợ con…”
Y tá đứng lặng vài giây, rồi bước nhanh ra ngoài, đóng sầm cửa. Âm thanh khóa chốt vang lên.
Căn phòng chìm vào bóng tối.
Cảnh tượng biến mất, Minh ngã khuỵu xuống, mồ hôi đầm đìa.
Trên trần nhà
Một cái bóng đang bò ngược từ xà ngang xuống. Tiếng cười nhỏ giọt, lan dần đến tai Minh:
“Bọn mày lại nói dối…”
“Tất cả… đều là dối trá…”
“Tụi mày sẽ ở lại đây… với tao…”
Minh bỏ chạy.
Cậu ném thiết bị ghi âm lại, trèo ngược lên cầu thang, nhưng cửa sắt phía trên đã đóng chặt. Cậu dùng xà beng đập liên tục, nhưng vô ích – một lực vô hình giữ nó lại.
Dưới tầng hầm, tiếng chân trần nhỏ nhẹ đang tiến đến gần.
Cậu vội vàng cắm dao vào khe nắp, niệm liên tục:
– “Nam mô a di đà Phật… Nam mô… a…”
Tiếng cười im bặt.
Một cơn gió lạnh quét qua, mang theo tiếng thì thầm cuối cùng:
“Tao sẽ tìm từng đứa…
Và bắt chúng… về với tao…”
Hết chương 8
(Tiếp theo: Chương 9 – “Hồ sơ bị chôn giấu”)