Ngày hôm sau, sau cuộc gặp gỡ với bố, tôi không thể nguôi ngoai những suy nghĩ lẫn cảm xúc hỗn độn trong lòng. Bố – người đàn ông mà tôi tưởng chừng như chỉ tồn tại trong ký ức mơ hồ của mẹ, giờ đây lại hiện diện rõ ràng trước mắt tôi, mang theo những câu hỏi không lời giải đáp.
Tôi biết rằng sự xuất hiện của ông sẽ gây ra nhiều biến động không chỉ cho tôi mà còn cho cả gia đình. Mẹ tôi, người đã chịu đựng bạo bệnh suốt thời gian qua, liệu có thể chịu thêm cú sốc này? Còn chị gái tôi, với sự đố kỵ và mâu thuẫn vẫn chưa được hóa giải, sẽ phản ứng ra sao?
Tuy nhiên, bên cạnh những nghi ngờ và lo lắng, tôi cũng nhận thấy trong ánh mắt bố có sự hối lỗi thật sự, điều mà tôi chưa từng thấy trước đây. Tôi tự nhủ, mình sẽ cho ông một cơ hội, nhưng mọi thứ cần phải từ từ, không vội vàng.
Ngày hôm đó, tôi dành thời gian đi dạo quanh công viên, để cho đầu óc thư giãn và suy nghĩ kỹ càng về những bước tiếp theo. Kỳ Trầm đi cùng, anh luôn là người lắng nghe và cho tôi lời khuyên chân thành nhất.
“Nguyệt Dã, em đã mạnh mẽ đối mặt với quá khứ rồi. Giờ là lúc em phải giữ vững chính mình để không bị cuốn theo những sóng gió sắp tới,” anh nói, giọng đầy tin tưởng.
Tôi mỉm cười: “Anh nói đúng. Em sẽ không để mình bị lạc lối.”
Trở về công ty, tôi bắt đầu phân tích lại toàn bộ tình hình hiện tại, lên kế hoạch chuẩn bị tinh thần cho những cuộc đối đầu có thể xảy ra. Tôi thuê thêm luật sư và chuyên gia bảo vệ thông tin để đảm bảo mọi việc được xử lý thận trọng và chính xác.
Một tuần sau, bố tôi liên lạc và đề nghị một cuộc gặp riêng tại văn phòng công ty. Anh hỏi ý kiến tôi, tôi đồng ý.
Buổi gặp diễn ra trong không khí khá căng thẳng. Bố nhìn tôi với ánh mắt nghiêm trọng: “Nguyệt Dã, tôi muốn tham gia vào công việc gia đình, hỗ trợ con phát triển công ty. Tôi biết mình đã sai lầm trong quá khứ, nhưng giờ đây, tôi mong được làm lại từ đầu.”
Tôi không khỏi cảm thấy sốc. Một phần trong tôi muốn tin tưởng ông, nhưng một phần khác lại cảnh giác.
“Ông có thể hỗ trợ, nhưng đừng nghĩ mọi chuyện sẽ dễ dàng như vậy. Em không phải là cô bé yếu đuối để bị điều khiển,” tôi nói thẳng thắn.
Ông gật đầu: “Tôi hiểu. Từ nay tôi sẽ chứng minh bằng hành động chứ không chỉ lời nói.”
Dù lời nói có phần chân thành, tôi vẫn quyết định kiểm soát chặt chẽ mọi việc liên quan đến sự tham gia của ông. Tôi không muốn bị tổn thương thêm lần nữa.
Trong những ngày sau đó, ông bắt đầu tiếp xúc với nhân viên trong công ty, cố gắng xây dựng hình ảnh tích cực. Nhưng không phải ai cũng dễ dàng chấp nhận ông. Một số người tỏ ra nghi ngờ, thậm chí chống đối.
Tôi hiểu rằng, sự trở lại của ông không chỉ là câu chuyện gia đình, mà còn là cuộc đấu tranh nội bộ đầy phức tạp.
Một lần, trong một cuộc họp quan trọng, ông đề xuất một chiến lược kinh doanh mới, nhưng bị nhiều thành viên phản bác kịch liệt. Tôi đứng giữa, phải làm người điều phối để tránh xung đột leo thang.
Sau cuộc họp, bố tôi đến gặp tôi, giọng buồn bã: “Có lẽ tôi đã đến quá muộn.”
Tôi mỉm cười an ủi: “Chưa muộn đâu. Quan trọng là ông không bỏ cuộc.”
Kỳ Trầm luôn ở bên cạnh, giúp tôi giữ vững tinh thần và cân bằng cảm xúc. Tôi biết, dù thế nào đi nữa, tôi không đơn độc trên con đường này.
Ngoài công việc, tôi cũng dành thời gian chăm sóc mẹ, người đang từng ngày hồi phục sức khỏe. Bà vẫn là động lực lớn nhất để tôi cố gắng.
Một buổi tối, khi cả nhà quây quần bên bàn ăn, tôi cảm nhận được sự ấm áp và yên bình. Dù quá khứ có phức tạp thế nào, gia đình vẫn là nơi để trở về, để yêu thương và tha thứ.
Tôi thầm hứa với bản thân sẽ không để bất cứ điều gì đánh mất đi những giá trị đó.