nhẫn nhịn không có trong từ điển đời tôi

Chương 16: Nhẫn Nhịn Không Có Trong Từ Điển Đời Tôi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau một thời gian cho bố cơ hội quay lại cuộc sống của mình, tôi vẫn chưa thể thực sự buông bỏ sự cảnh giác. Ông tỏ ra rất hợp tác, góp ý trong các cuộc họp, giữ thái độ ôn hòa và cố gắng xây dựng quan hệ với đội ngũ cấp cao. Nhưng càng chứng kiến những nỗ lực của ông, tôi lại càng thấy mâu thuẫn trong lòng.

Tha thứ chưa bao giờ là điều dễ dàng, đặc biệt với người từng bỏ rơi mẹ tôi, người từng không một lần xuất hiện khi tôi bị giễu cợt vì thân phận “con gái không cha.” Dù ông đang cố sửa chữa, những ký ức cũ vẫn đè nặng.

Tôi không nói ra, nhưng Kỳ Trầm nhận ra điều đó.

Một buổi tối sau khi tan làm, anh đưa tôi đến một quán trà tĩnh lặng bên hồ. Chúng tôi ngồi ở bàn phía ban công, nhìn mặt nước lăn tăn gợn sóng.

“Em vẫn chưa sẵn sàng tha thứ cho ông ấy, đúng không?” – anh hỏi, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy hiểu biết.

Tôi ngập ngừng một chút rồi gật đầu. “Tha thứ là điều em muốn làm… nhưng em không thể quên được tất cả. Em không biết liệu sự ăn năn của ông có thật lòng hay là vì mục đích khác.”

Kỳ Trầm trầm ngâm một lúc rồi đặt tay lên tay tôi: “Em có quyền cảm thấy như vậy. Tha thứ không phải là sự yếu đuối. Tha thứ là sức mạnh, nhưng chỉ khi em thật sự sẵn lòng.”

Tôi mỉm cười, nhưng trong lòng vẫn là một mớ cảm xúc rối rắm. Tôi sợ mình đang mềm lòng quá sớm, sợ rằng lòng tin có thể bị phản bội thêm một lần nữa.

Ba ngày sau, trong một cuộc họp ban điều hành, tôi bất ngờ nhận được một văn bản ủy quyền từ cổ đông lớn mới. Cái tên trên đó khiến tôi chết lặng.

Vương Quốc Hưng – bố tôi.

Không ai nói ra, nhưng ánh mắt của toàn bộ phòng họp đều đổ dồn về phía tôi.

Tôi cầm bản văn bản, lòng run lên từng nhịp. Vậy là ông đã mua lại cổ phần trong công ty, âm thầm trở thành cổ đông lớn mà không thông báo với tôi trước.

Tôi cố giữ bình tĩnh, kết thúc cuộc họp mà không để lộ quá nhiều cảm xúc. Nhưng trong lòng tôi là một cơn sóng ngầm dữ dội.

Tối đó, tôi gọi bố đến gặp riêng tại văn phòng.

“Ông đã hứa sẽ không gây bất ngờ. Nhưng đây là gì? Mua cổ phần mà không nói với tôi một lời?” – giọng tôi lạnh như băng.

Bố tôi không né tránh, ánh mắt ông đầy mệt mỏi. “Con nghĩ cha muốn chiếm đoạt thứ gì sao? Cha mua cổ phần để giữ an toàn cho công ty. Có những cổ đông bên ngoài đang âm thầm thu gom. Nếu cha không ra tay, người khác sẽ chiếm mất quyền điều hành.”

Tôi nhìn thẳng vào mắt ông, không giấu sự nghi ngờ: “Sao ông không nói trước? Cha không tin tôi đủ sức kiểm soát chuyện đó?”

“Không phải vậy. Cha chỉ không muốn gây thêm áp lực cho con,” ông đáp. “Cha biết con đã quá tải. Cha chỉ muốn giúp.”

Tôi im lặng. Có lẽ ông không sai hoàn toàn, nhưng cách ông làm khiến tôi cảm thấy bị phản bội. Niềm tin non nớt mà tôi vừa cố xây dựng lại một lần nữa bị đập vỡ.

Những ngày tiếp theo, không khí trong công ty căng như dây đàn. Một vài quản lý cấp trung bắt đầu dao động, có người thì ủng hộ tôi, nhưng cũng có người hoang mang vì sự xuất hiện của cổ đông mới quá mạnh.

Truyền thông thậm chí bắt đầu đồn đoán về “cuộc chiến quyền lực giữa cha và con gái,” dù tôi luôn cố gắng phủ nhận. Mỗi lần bước vào văn phòng, tôi cảm giác như mình đang bước vào một chiến trường vô hình.

Chỉ có một người duy nhất không thay đổi – Kỳ Trầm. Anh luôn đứng phía sau tôi, âm thầm dọn sạch mọi thông tin tiêu cực, ngăn truyền thông xâm nhập sâu hơn vào đời tư của tôi.

Một lần, khi tôi mệt mỏi tựa đầu vào vai anh, anh hỏi: “Nếu ông ấy thật sự có ý tốt, em có thể tha thứ không?”

Tôi lặng im rất lâu.

“Có thể… nhưng không phải bây giờ.”

Một tuần sau, tôi quyết định triệu tập một buổi họp toàn công ty để làm rõ mọi chuyện. Đứng trước hàng trăm nhân viên, tôi dõng dạc:

“Công ty này là tâm huyết cả đời của mẹ tôi, là giấc mơ của tôi. Sự xuất hiện của cổ đông mới không thay đổi mục tiêu của chúng ta. Tôi vẫn là người điều hành, người sẽ dẫn dắt chúng ta tiến lên phía trước.”

Tôi không nhắc đến mối quan hệ ruột thịt với bố. Trong mắt mọi người, ông chỉ là một nhà đầu tư mới. Tôi muốn phân biệt rõ ràng giữa chuyện cá nhân và công việc.

Sau buổi họp, bố đến gặp tôi. Ông không trách móc, chỉ nói một câu: “Con đã trưởng thành rồi. Cha tự hào.”

Tôi không trả lời. Nhưng trong lòng, tôi biết – có thể ông đã nói thật.

Cuối chương, tôi ngồi một mình trong phòng làm việc, ánh hoàng hôn chiếu qua cửa kính, vàng rực cả căn phòng. Trên bàn là bản báo cáo tài chính quý mới – tất cả chỉ số đều tăng trưởng mạnh. Nhưng lòng tôi lại chênh vênh hơn bao giờ hết.

Tha thứ là con đường dài. Và tôi – vẫn đang đi trên nó, từng bước một, không vội vàng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.