nhẫn nhịn không có trong từ điển đời tôi

Chương 21: Nhẫn Nhịn Không Có Trong Từ Điển Đời Tôi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cuộc sống sau lễ ra mắt sản phẩm không hề lắng dịu như tôi đã nghĩ. Truyền thông liên tục đưa tin về thương hiệu mới, các nhà đầu tư tìm đến dồn dập, và thị trường phản ứng tích cực ngoài mong đợi. Công ty tăng trưởng mạnh mẽ, mở rộng sang cả các thị trường Đông Nam Á, và cái tên Vương Nguyệt Dã dần trở thành biểu tượng của một nữ tổng tài không ngừng vươn lên từ nghịch cảnh.

Nhưng giữa vòng xoáy thành công ấy, tôi không còn thấy mình đơn độc nữa.

Kỳ Trầm luôn ở bên. Không cần nhiều lời, anh chỉ cần có mặt. Những tối muộn tan làm, khi tôi ngồi một mình trong văn phòng còn sáng đèn, anh sẽ đến, mang theo hộp cơm nóng, hoặc đơn giản chỉ là cái ôm từ phía sau để tôi có thể dựa vào.

Tôi đã từng nghĩ: yêu là một điều xa xỉ. Nhưng giờ đây, tôi nhận ra: yêu, là một quyền được sống trọn, miễn là ta dũng cảm để mở lòng.


Một buổi sáng đầu thu, tôi nhận được tin báo Lâm Yến qua đời.

Cô ra đi trong giấc ngủ, nhẹ nhàng như chính cách cô thở hắt ra lần cuối trước mặt tôi vài tuần trước đó. Không người thân, không bạn bè, chỉ có một lá thư để lại — gửi cho tôi.

“Tôi từng lấy mọi thứ từ chị. Nhưng chị lại cho tôi thứ mà cả đời tôi chưa từng biết đến: sự thứ tha.”

“Nếu có kiếp sau, hy vọng chúng ta sẽ là hai con người bình thường, không bị hoán đổi, không bị dối trá, chỉ đơn giản là những cô gái được sống là chính mình.”

Tôi không khóc. Nhưng hôm ấy, tôi đến viếng cô.

Tôi đặt một bó cúc trắng lên nắp hòm tro cốt, nhìn cô lần cuối qua tấm di ảnh. Không còn ánh mắt ghen ghét, không còn dáng vẻ kiêu kỳ — chỉ còn lại một con người đã từng đi lạc trong cuộc đời người khác, cuối cùng cũng tìm được lối thoát.

Tôi lặng lẽ quay lưng bước đi, lòng nhẹ tênh. Những năm tháng giông tố đã đi qua. Quá khứ không còn bám riết lấy tôi như một cái bóng. Nó đã được đặt xuống. Và từ đây, tôi có thể bước đi với đôi chân của chính mình, không gánh trên vai những oán hận hay hối tiếc nữa.


Một tháng sau, tôi tổ chức buổi họp báo công bố mở rộng thị trường sang châu Âu. Lần đầu tiên, tôi không trực tiếp xuất hiện mà để cho đội ngũ điều hành trẻ đứng ra đại diện.

Tôi lùi về phía sau, quan sát từ xa. Đó là lúc tôi hiểu: sự mạnh mẽ không nằm ở việc kiểm soát mọi thứ, mà là tin tưởng người khác cũng có thể làm tốt như mình từng làm.

Sau buổi họp, tôi và Kỳ Trầm lái xe đến vùng ngoại ô nơi có một ngọn đồi nhỏ — nơi mẹ từng nói rằng nếu có thể, bà muốn được rải tro cốt tại đó.

Chúng tôi đứng trên đỉnh đồi, gió lộng thổi qua, cánh đồng hoa dại rực rỡ dưới nắng vàng cuối thu. Tôi mang theo hũ tro cốt của mẹ, bước từng bước chậm rãi.

Tôi mở nắp, và gió mang tro cốt bà tung bay, cuốn theo những điều chưa kịp nói, những yêu thương dang dở, những ân hận mẹ từng ôm theo cả khi lìa đời.

“Mẹ à,” tôi khẽ thì thầm, “con đã tha thứ. Con sống tốt. Và con… sẽ hạnh phúc.”

Kỳ Trầm nắm lấy tay tôi. Anh không nói gì, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng như biển hồ ngày lặng gió.


Một tuần sau, chúng tôi đi du lịch Nhật Bản.

Đó là chuyến đi đầu tiên không có lịch làm việc, không có cuộc họp Zoom nào chen ngang. Chúng tôi đi dọc các con phố Kyoto, ngắm hoa, uống trà đạo, ăn bánh mochi và cười rất nhiều. Tôi cảm thấy mình như trở lại hai mươi tuổi — thời tuổi trẻ chưa bị đè nặng bởi trách nhiệm, chưa phải đóng vai “tổng tài” mỗi ngày.

Một buổi tối, giữa khu rừng trúc Arashiyama, anh quỳ xuống, tay run nhẹ, chìa ra một chiếc nhẫn bạch kim đơn giản.

“Dã Dã,” anh nói, “không phải vì em mạnh mẽ mà anh yêu em. Anh yêu em vì em biết yếu đuối khi cần, vì em biết buông bỏ đúng lúc. Anh không hứa sẽ khiến em không còn buồn, nhưng anh hứa… sẽ luôn ở đó mỗi khi em muốn tựa vào.”

Tôi bật cười, nước mắt lăn dài không kiểm soát. Bao năm tôi mơ về một lời cầu hôn, chưa từng nghĩ mình sẽ thật sự có nó. Nhưng đây, giữa rừng trúc và đêm lặng gió, tôi đang có tất cả.

Tôi gật đầu.

Anh đeo nhẫn cho tôi, và chúng tôi hôn nhau, giữa những thân trúc cao vút, trong ánh sáng đèn lồng mờ ảo, giữa thế giới mà tôi đã từng nghĩ mình không thể chạm tới.


Sau khi trở về nước, tôi công bố chuyển giao quyền điều hành công ty cho phó tổng giám đốc — người đã cùng tôi gầy dựng doanh nghiệp từ những ngày đầu. Tôi không rút hoàn toàn, nhưng tôi chọn rút lui một bước để sống một đời mà tôi chưa từng dám sống: một đời cho riêng tôi.

Tôi mở một trung tâm tư vấn tâm lý cho phụ nữ từng chịu tổn thương vì bạo lực gia đình và lạm dụng tâm lý. Tôi dùng chính câu chuyện đời mình để truyền cảm hứng. Tôi không phải là nạn nhân nữa — tôi là người sống sót, là người kiến tạo.

Và trong những buổi trò chuyện ấy, tôi luôn nói:

“Tha thứ không phải vì người khác xứng đáng, mà vì bạn xứng đáng được thanh thản.”

“Không cần phải là con của ai. Bạn chỉ cần là chính mình, và tự hào về điều đó.”


Tôi đứng bên ban công ngôi nhà mới — nơi không phải cao ốc sang trọng, chỉ là một căn biệt thự nhỏ giữa vùng ngoại ô yên bình. Kỳ Trầm đang tưới cây trong vườn, ánh nắng vàng phủ lên vai anh, khiến dáng anh trông bình dị đến lạ.

Tôi khẽ mỉm cười.

Tôi đã có tất cả. Không phải nhờ được trao, mà vì tôi đã không ngừng bước tiếp, dù từng mất mát, từng gục ngã, từng bị lừa dối, từng bị đánh tráo thân phận.

Tôi là Vương Nguyệt Dã. Không cần danh phận, không cần máu mủ, không cần sự công nhận của ai khác.

Tôi là chính tôi.

Và tôi hạnh phúc.

Hết truyện.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.