Tôi rời khỏi bệnh viện vào buổi chiều muộn, ánh hoàng hôn tràn xuống con đường ẩm ướt sau cơn mưa rào nhẹ. Lưng áo tôi ướt đẫm mồ hôi, không phải vì thời tiết, mà bởi những nỗi day dứt không tên đang cuộn xoáy trong lòng.
Tôi không biết mình đã đi bộ bao lâu, chỉ biết khi dừng lại thì đã thấy mình đứng trước cửa căn hộ của mẹ ngày xưa. Căn hộ nhỏ ấy, nơi tôi và mẹ từng sống trong những năm tháng khốn khó nhất, giờ đây đã bị bỏ trống. Sau khi bà mất, tôi không có can đảm quay lại dọn dẹp. Mọi thứ vẫn nguyên vẹn như khi bà còn sống — từ chiếc ấm nước cũ kỹ đến cái rèm cửa màu xanh bạc màu.
Tôi ngồi xuống chiếc ghế gỗ cạnh cửa sổ, ánh nắng cuối ngày hắt vào tạo thành những vệt sáng nghiêng. Một nỗi cô đơn kỳ lạ trào dâng. Tôi nhớ mẹ.
Tôi nhớ ánh mắt bà khi nhìn tôi vật lộn giữa thương trường. Nhớ những cái ôm im lặng sau mỗi thất bại. Và nhớ lời thì thầm duy nhất bà nói khi tỉnh lại trước khi ra đi:
“Dã Dã… tha thứ… nếu con có thể…”
Khi ấy, tôi chưa hiểu. Giờ thì tôi đã hiểu rồi.
Ba ngày sau, tôi nhận được tin báo từ bệnh viện: Lâm Yến đột ngột hôn mê sau một biến chứng từ đợt hóa trị. Bác sĩ không lạc quan. Tôi đứng lặng trước cửa phòng ICU, cảm giác giống như đang nhìn vào một phiên bản méo mó của chính mình — một người từng sống trong thân phận của tôi, nhưng lại chọn một con đường khác, kết thúc khác.
Tôi không khóc. Tôi chỉ cảm thấy trống rỗng.
Cô ta đã đến, đã sống, đã yêu, đã ghen, đã sai. Giờ đây, đang nằm bất động trong một căn phòng trắng toát, giữa những ống thở và tiếng máy móc lạnh lẽo.
Kỳ Trầm đến đón tôi khi trời tối. Chúng tôi không nói gì trên đường về, cho đến khi xe dừng trước nhà.
“Em có hối hận vì đã giúp cô ấy không?” – anh hỏi khi tôi mở cửa bước vào.
Tôi quay lại nhìn anh, chậm rãi lắc đầu.
“Không. Em không giúp vì cô ấy xứng đáng. Em giúp… để bản thân em không phải sống trong hận thù mãi mãi. Tha thứ là điều cuối cùng mẹ em mong em làm. Và giờ, em đã làm được.”
Anh bước tới, vòng tay ôm tôi thật chặt.
“Em là người mạnh mẽ nhất anh từng gặp. Không phải vì em không gục ngã, mà vì dù có gục ngã, em vẫn đứng lên.”
Tôi vùi đầu vào ngực anh, để lần đầu tiên trong nhiều tháng, tôi cho phép mình yếu mềm.
Một tuần sau, Lâm Yến tỉnh lại, nhưng sức khỏe đã suy kiệt nghiêm trọng. Tôi đến thăm cô ta lần cuối trước khi cô được chuyển sang trung tâm chăm sóc đặc biệt.
“Chị đến rồi à…” – giọng cô ta yếu ớt nhưng đôi mắt vẫn sáng rõ.
Tôi ngồi bên giường, không nói gì. Lâm Yến cười khẽ:
“Chị biết không… Lúc nhỏ, tôi từng ao ước được làm chị. Được mẹ chị ôm, được ăn cơm chị nấu. Nhưng khi được rồi… tôi lại muốn hủy hoại tất cả, vì sợ chị giành lại những gì đáng ra không phải của chị.”
Tôi siết nhẹ tay cô ta.
“Chị không cần nói gì đâu,” cô tiếp, “chỉ cần nghe tôi nói nốt là được.”
Cô ta thở dốc, rồi tiếp tục:
“Nếu có kiếp sau, tôi hy vọng… sẽ được làm một người lương thiện… giống như chị.”
Tôi rời khỏi bệnh viện với trái tim nhẹ hơn, như thể một phần của quá khứ đã được gói ghém lại, đặt xuống, và buông bỏ.
Tháng sau, tôi tổ chức lễ ra mắt dòng sản phẩm mới kết hợp với Everion. Buổi lễ diễn ra hoành tráng tại trung tâm hội nghị quốc tế, với sự góp mặt của hàng trăm khách mời, nhà đầu tư, truyền thông và đại diện từ nhiều tổ chức y tế.
Tôi bước lên sân khấu trong bộ vest trắng thanh lịch, ánh đèn chiếu thẳng vào tôi, và lần đầu tiên, tôi không thấy sợ. Tôi không còn là cô gái non nớt từng khóc ròng bên hũ tro cốt của mẹ. Tôi là người điều hành một tập đoàn đứng vững giữa thương trường, là người con gái đã đi qua thù hận, dối trá, và mất mát — mà vẫn còn nguyên trái tim.
Trong bài phát biểu khai mạc, tôi nói:
“Chúng tôi không bán sản phẩm. Chúng tôi bán sự an tâm. Chúng tôi không chạy theo lợi nhuận, chúng tôi chạy theo lòng tin. Và lòng tin ấy không thể có nếu không có những người đã từng dạy chúng tôi cách đứng lên, cách tha thứ, và cách yêu thương.”
Tôi nhìn lên màn hình chiếu phía sau, nơi hiện ảnh mẹ tôi – bà Vương Phụng Kiều, trong bộ áo blouse trắng đơn sơ của ngày trước.
Cả hội trường im lặng. Và tôi biết, bà vẫn luôn dõi theo tôi, dù là ở thế giới nào đi nữa.
Tối hôm đó, tôi cùng Kỳ Trầm đi bộ về. Anh siết nhẹ tay tôi:
“Giờ thì em đã tha thứ hết chưa?”
Tôi mỉm cười, gật đầu:
“Em tha thứ rồi. Và em tự do rồi.”
“Vậy còn anh?” – Anh dừng lại, quay người đối diện tôi. “Anh thì sao, Dã Dã? Em có sẵn sàng cho một tương lai có anh trong đó không?”
Tôi nhìn anh, trái tim đập rộn ràng nhưng không còn sợ hãi.
“Em không biết tương lai ra sao. Nhưng em biết… nếu là cùng anh, em không cần phải sợ nữa.”
Anh cười, kéo tôi vào lòng, và dưới ánh đèn đường vàng ấm, tôi cảm thấy lần đầu tiên mình được sống thật — không còn là cô gái phải chiến đấu để tồn tại, mà là người phụ nữ có thể yêu và được yêu, một cách trọn vẹn.