nhân viên massa và anh khách quen thuộc

Chương 1: Bàn Tay và Vị Khách Thứ Bảy


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh đèn trong phòng VIP số 3 luôn được điều chỉnh ở mức độ khiến mọi thứ trở nên huyền ảo và mờ nhạt. Mùi tinh dầu gỗ đàn hương và hoa nhài trộn lẫn tạo nên một thứ không khí vừa thư giãn, vừa nồng nàn đến khó tả. Giữa không gian tĩnh lặng đó, chỉ có tiếng nhạc không lời nhẹ nhàng và tiếng sột soạt của tấm ga trải giường lụa.

Thanh Trúc, tên nghề nghiệp là Ly, nhắm mắt lại. Không phải vì cô đang thư giãn, mà để tập trung hoàn toàn vào đầu ngón tay mình. Hơi nóng từ lòng bàn tay cô truyền qua lớp dầu trơn mượt, thấm sâu vào từng thớ cơ lưng rộng lớn của người đàn ông đang nằm sấp trên bàn.

Anh ta, vị khách quen thuộc nhất của cô, anh Khang. Anh luôn đến vào lúc 7 giờ tối thứ Sáu, không bao giờ trễ, không bao giờ yêu cầu nhân viên khác. Ly chưa từng biết tên đầy đủ, cũng không biết nghề nghiệp cụ thể của anh, chỉ biết anh là một người đàn ông giàu có, thành đạt và có một nguồn năng lượng ẩn giấu luôn khiến cô cảm thấy áp lực.

"Lực mạnh hơn một chút, Ly," Giọng anh Khang trầm ấm, phát ra từ bên dưới gối, như một lời thì thầm.

Ly siết nhẹ lực ở ngón cái, miết mạnh theo đường xương sống. Cơ thể anh Khang săn chắc, không quá gân guốc nhưng mang sức mạnh của người thường xuyên vận động. Mỗi khi ngón tay cô dừng lại ở hõm eo anh, một cảm giác tê dại lan truyền, không phải của riêng anh, mà là của chính cô. Cô luôn tự hỏi, tại sao một người đàn ông đã quen với những dịch vụ cao cấp nhất lại có thể chịu đựng được sự căng thẳng trong cơ thể đến vậy? Hay sự căng thẳng đó không đến từ công việc, mà đến từ một nơi nào khác?

Cô cúi sát đầu hơn một chút, mái tóc đen mượt suýt chạm vào vai anh, tạo ra một khoảnh khắc gần gũi đến mức nguy hiểm.

"Anh Khang... hôm nay cơ vai anh căng hơn mọi khi," Ly nói, giọng cô mềm mại, hơi khàn, đúng chất giọng mà khách hàng thường nhận xét là "quyến rũ."

Anh Khang khẽ hít sâu một hơi. "Có lẽ vì tôi biết hôm nay cô lại phải vất vả với tôi."

Lời đáp trả này khiến Ly rùng mình. Vất vả? Hay là mong đợi? Giữa họ luôn tồn tại những câu nói hai nghĩa như thế. Cô biết anh không chỉ tìm kiếm một liệu pháp thư giãn đơn thuần. Anh đang tìm kiếm một thứ gì đó, và đôi bàn tay của cô dường như là chiếc chìa khóa duy nhất.

Khi cô chuyển sang massage cánh tay, các ngón tay của cô lướt nhẹ từ vai đến cổ tay. Lần này, anh Khang không nằm yên. Anh từ từ xoay đầu, nghiêng sang một bên, để lộ ra nửa khuôn mặt dưới ánh đèn mờ. Mắt anh không nhắm, mà đang quan sát cô.

"Thanh Trúc," anh gọi đúng tên thật của cô, điều mà anh rất ít khi làm. "Bàn tay cô... có một sức mạnh đặc biệt. Nó khiến người ta quên đi mọi thứ xung quanh."

Ly dừng lại. Ngón cái cô đang lướt qua đường gân xanh trên cổ tay anh. Cô ngẩng lên, đối diện với ánh mắt sâu thẳm, đen láy của anh. Khoảnh khắc này kéo dài chưa đến ba giây, nhưng đối với Ly, nó là sự thử thách lớn nhất trong phòng làm việc.

"Đó là nghề của em, anh Khang," cô đáp, cố gắng giữ giọng điệu chuyên nghiệp. Nhưng cô lại không thể rút tay về ngay lập tức.

Anh Khang khẽ nhếch mép, một nụ cười nửa vời, gợi cảm và đầy hàm ý. Anh đưa bàn tay kia ra, nhẹ nhàng, chậm rãi chạm vào cổ tay Ly, ngay trên ngón cái của cô.

"Hay là... đó là một lời mời? Một lời mời để quên đi mọi thứ?"

Hơi thở Ly bỗng trở nên nông hơn. Cô cảm thấy nhiệt độ trong phòng tăng vọt. Mùi gỗ đàn hương dường như đã biến thành hương vị của một thứ rượu cấm kỵ.

Giới hạn... cô phải giữ giới hạn.

"Em sẽ tiếp tục liệu trình, anh Khang. Lần này, là kỹ thuật đá nóng..." Ly thốt lên, cố gắng lấy lại quyền kiểm soát tình hình.

Anh Khang không đáp. Anh chỉ siết nhẹ ngón tay Ly, rồi buông ra. Anh quay lại tư thế cũ, nằm úp mặt xuống. Nhưng sự khác biệt đã xuất hiện. Toàn bộ cơ thể anh lúc này không còn là một khối cơ bắp cần được thư giãn nữa, mà là một sự chờ đợi thầm lặng, nóng bỏng.

Ly biết, đêm nay, cô sẽ phải làm việc không chỉ bằng tay, mà còn bằng cả ý chí của mình.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×