nhân viên massa và anh khách quen thuộc

Chương 7: Sự Vắng Mặt Khiêu Khích và Chiếc Điện Thoại Thầm Lặng


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thứ Sáu tiếp theo, Thanh Trúc bước vào tiệm massage như thể không có chuyện gì xảy ra. Nhưng ngay cả không khí cũng dường như nặng nề hơn với sự vắng mặt của Khang. Đúng như lời anh nói, Khang không đến phòng VIP số 3.

Trong suốt ca làm, Ly liên tục nhìn vào điện thoại. Cô đã cầm chiếc ví da mỏng của Khang suốt cả tuần, nhưng chưa dùng đến một đồng nào. Nó giống như một lời cam kết, một sợi dây vô hình trói buộc cô vào căn hộ 1903. Cô chờ đợi một tin nhắn, một cuộc gọi, một lời nhắc nhở từ Khang.

Nhưng Khang hoàn toàn im lặng.

Sự im lặng đó, trái ngược với sự mãnh liệt đêm Chủ Nhật, lại chính là sự khiêu khích lớn nhất. Khang không ép buộc, Khang không truy đuổi. Anh để cô tự do, nhưng chính sự tự do này lại khiến Ly cảm thấy bị ràng buộc hơn. Anh đang buộc cô phải là người đưa ra quyết định tiếp theo, buộc cô phải thừa nhận khao khát của mình.

Cô đã quen với việc Khang xuất hiện đều đặn mỗi thứ Sáu, quen với việc đôi tay cô chạm vào cơ thể anh, quen với những lời nói lấp lửng đầy ẩn ý. Giờ đây, phòng VIP số 3 trống rỗng lại trở thành nơi tra tấn cô. Cô cảm thấy thiếu vắng lực hút mà anh mang lại.

Vào cuối ca làm, một đồng nghiệp tên Mai liếc nhìn cô đầy tò mò.

"Ly này, hôm nay anh Khang không đến à? Hiếm khi anh ấy bỏ lỡ buổi trị liệu của cô."

Ly cố gắng giữ vẻ mặt bình thản. "Chắc anh ấy bận công việc. Khách quen thì phải vậy."

Mai nhún vai, nhưng ánh mắt cô vẫn mang vẻ hoài nghi. "Anh Khang có vẻ... đặc biệt với cô. Cô là người duy nhất anh ấy chịu nhắm mắt thư giãn."

Lời nói đó khiến Ly rùng mình. Cô hiểu ý của Mai. Mối quan hệ của cô và Khang, dù cố giữ kín, vẫn tạo ra một luồng khí đặc biệt mà người ngoài có thể cảm nhận được.

Thứ Bảy, Ly quyết định dùng số tiền Khang đưa để mua một chiếc váy mới. Chiếc váy đó, gợi cảm và táo bạo hơn những gì cô thường mặc, là lời tuyên bố âm thầm về sự thay đổi của cô. Tuy nhiên, dù đã chuẩn bị mọi thứ, cô vẫn không có can đảm nhắn tin cho Khang.

Đến tối Chủ Nhật, nỗi bứt rứt trở nên không thể chịu đựng nổi.

Ly cuối cùng cũng mở danh bạ điện thoại, nơi Khang chỉ lưu tên "K." Cô gõ một tin nhắn đơn giản, nhưng sau đó xóa đi. Cô không muốn tỏ ra quá yếu đuối.

Cô thay vào đó, gửi một bức ảnh. Không phải ảnh khuôn mặt, mà là ảnh đôi bàn tay cô đang massage, được chụp dưới ánh đèn mờ. Cô biết, Khang sẽ hiểu ý nghĩa của nó. Đó là lời gợi ý, lời mời gọi cho liệu trình tiếp theo.

Gần như ngay lập tức, điện thoại cô rung lên.

K: Thứ Hai. Đúng 10 giờ tối. Tôi sẽ gửi địa chỉ mới. Chuẩn bị tinh thần, Thanh Trúc. Lần này, chúng ta sẽ không nói về liệu pháp trị liệu nữa.

Tim Ly đập mạnh đến mức cô phải dựa vào tường. Khang đã không để cô đợi lâu, nhưng anh lại chọn một ngày làm việc trong tuần, và một địa điểm khác. Điều đó cho thấy Khang không muốn mối quan hệ này bị giới hạn hay đoán trước.

Địa chỉ Khang gửi là một căn penthouse nhìn ra toàn bộ thành phố, nơi xa hoa và lộng lẫy hơn cả căn hộ 1903.

Đúng 10 giờ tối Thứ Hai. Ly bước vào căn penthouse. Không gian rộng lớn, ánh đèn rực rỡ hơn nhưng vẫn rất ấm cúng.

Khang đang đứng đó, chờ đợi. Anh không mặc áo sơ mi, chỉ có quần tây, để lộ rõ thân hình vạm vỡ. Trên bàn bếp granite, không có tinh dầu hay khăn tắm. Thay vào đó, có hai ly rượu vang đỏ và một đĩa nhỏ phô mai.

"Tôi biết cô sẽ đến," Khang nói, giọng anh trầm ấm, mang theo sự tự tin tuyệt đối. Anh không bước đến chào đón, anh đứng đó như một bức tượng điêu khắc gợi cảm, buộc Ly phải bước đến gần anh.

"Anh Khang..."

"Không phải Khang," anh ngắt lời cô, tiến lại gần, cầm lấy tay cô, kéo cô vào lòng. "Ở đây không có Khang Khách quen. Chỉ có chúng ta."

Anh cúi đầu xuống, không hôn, chỉ hít một hơi thật sâu vào tóc cô, như thể muốn cảm nhận hết mùi hương trên cơ thể cô.

"Chúng ta sẽ bắt đầu lại, Thanh Trúc. Không phải từ bàn massage, mà từ chính chỗ chúng ta đang đứng."

Khang nâng cằm cô lên, ánh mắt anh đầy sự chiếm hữu và khát khao. "Hôm nay, tôi muốn thấy cô dùng đôi bàn tay đó, không phải để làm tôi thư giãn, mà là để kích thích tôi. Tôi muốn cô cho tôi thấy giới hạn cuối cùng của cô là gì."


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×