nhân viên massa và anh khách quen thuộc

Chương 6: Vết Hằn Của Ký Ức và Bình Minh Thỏa Hiệp


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Căn phòng 1903 chìm trong hơi nóng và sự xáo trộn. Mọi thứ đều đã vượt ra ngoài tầm kiểm soát của Thanh Trúc. Khi Khang đáp lại sự táo bạo của cô bằng sự cuồng nhiệt mãnh liệt, Ly nhận ra mình không còn là người nắm giữ quyền lực nữa.

Áo váy len mỏng manh của cô đã bị Khang gạt sang một bên. Đôi tay từng chuyên nghiệp xoa dịu giờ đây bị Khang giữ chặt, đặt lên bờ vai rộng của anh, ép cô phải cảm nhận sức mạnh cơ bắp và sự khao khát không thể kìm nén của anh.

Khang không vội vàng, nhưng sự mãnh liệt trong từng cái chạm, từng nụ hôn của anh khiến Ly choáng váng. Anh hôn dọc theo xương quai xanh của cô, đi xuống vùng cổ mỏng manh, nơi Ly luôn cảm thấy nhạy cảm nhất. Mỗi nụ hôn đều là sự xác nhận rằng, đây không phải là một giao dịch dịch vụ, mà là sự đáp lại đầy đam mê của một người đàn ông đối với một người phụ nữ.

"Thanh Trúc... cô không biết tôi đã phải kiềm chế cảm giác này bao lâu," Khang thì thầm, giọng anh đầy nghẹt thở. Anh kéo cô sát vào mình, da thịt trần chạm vào nhau, tạo nên một cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc đến kinh ngạc.

Cơ thể Ly hoàn toàn hòa quyện vào cơ thể anh, không còn khoảng cách, không còn e dè. Sự kích thích từ bàn tay của cô trước đó đã được Khang chuyển hóa thành một thứ cảm xúc bùng cháy, cuốn lấy cả hai người. Cô không còn nghĩ đến công việc, đến quy tắc hay ranh giới. Trong khoảnh khắc này, cô chỉ là người phụ nữ đang bị mê hoặc bởi sự mạnh mẽ và dịu dàng đan xen của Khang.

Đêm đó kéo dài trong sự cuồng nhiệt và im lặng. Không có nhiều lời nói, chỉ có hơi thở gấp gáp, những tiếng rên khẽ bị nghẹn lại và sự va chạm da thịt nóng bỏng. Khang luôn nhẹ nhàng khi cần, nhưng cũng đủ chiếm hữu để Ly biết rằng cô thuộc về anh, ít nhất là trong căn phòng không có quy tắc này.

Bình minh đến trong sự tĩnh lặng đáng sợ.

Ly tỉnh giấc khi ánh sáng ban mai yếu ớt xuyên qua rèm cửa, chiếu lên khuôn mặt Khang. Anh đang ngủ, gương mặt bình thản, trẻ hơn và dịu dàng hơn rất nhiều so với Khang doanh nhân hay Khang khách quen. Cô nằm yên lặng, ngắm nhìn anh. Cảm giác ấm áp từ hơi thở Khang phả vào tóc cô, tạo nên một sự yên bình mà Ly đã đánh mất từ lâu.

Nhưng ngay sau đó, cảm giác tội lỗi và hoang mang ập đến.

Cô đã làm gì? Cô đã vượt qua ranh giới nghề nghiệp để đến với một người đàn ông mà cô chỉ biết qua những lần massage.

Ly nhẹ nhàng rút tay ra khỏi vòng ôm của Khang, từ từ ngồi dậy. Cô nhận ra bộ quần áo của mình được gấp gọn gàng ở đầu giường. Cô mặc lại chúng, cố gắng không gây tiếng động.

Lúc này, Khang khẽ cựa mình, mở mắt. Anh nhìn Ly, ánh mắt anh không hề có sự hối tiếc hay thất vọng, mà chỉ có sự mềm mại chưa từng có.

"Cô đi à?" Khang hỏi, giọng anh khàn khàn sau một đêm dài.

Ly quay lại, tránh ánh mắt anh. "Em phải về, Khang. Em... em không nên ở đây."

"Tại sao?"

"Vì đây là... một sai lầm. Anh là khách hàng của em." Ly nhấn mạnh từ "khách hàng."

Khang từ từ ngồi dậy, để lộ lồng ngực rắn chắc. Anh không bước xuống giường, chỉ dựa lưng vào thành giường và nhìn cô.

"Cô nghĩ đây là một dịch vụ khác, Ly?" Khang nói, ánh mắt anh sắc bén trở lại. "Tôi đã nói, ở đây không có quy tắc, và cũng không có giao dịch. Tôi muốn cô, Thanh Trúc. Không phải Ly nhân viên massage."

Anh nhìn xuống ga trải giường nhàu nát, sau đó nhìn lại cô. "Và cô cũng muốn tôi. Đừng chối bỏ điều đó."

Ly cắn môi. Cô không thể phủ nhận cảm xúc mình đã trải qua đêm qua. Nó mãnh liệt, chân thật và đầy thỏa mãn.

"Em phải đi làm," Ly nói, giọng cô khô khốc, quay lưng bước về phía cửa.

"Thanh Trúc," Khang gọi tên cô. Anh ném một vật nhỏ về phía Ly.

Ly bắt lấy. Đó là một chiếc ví da mỏng, bên trong có một xấp tiền. Tiền.

"Đây không phải là thù lao cho dịch vụ," Khang nói, vẻ mặt anh hoàn toàn nghiêm túc. "Đây là để cô có thể tự thưởng cho mình một ngày nghỉ. Tôi sẽ không gặp cô ở phòng VIP vào thứ Sáu này. Hãy cho tôi biết... Khi nào cô muốn có buổi 'trị liệu' đặc biệt tiếp theo."

Khang đã đặt lại quyền quyết định vào tay cô, nhưng kèm theo đó là một sự thỏa hiệp. Ly nhìn xấp tiền, rồi nhìn chiếc chìa khóa bạc vẫn nằm gọn trong túi áo. Cô biết, việc nhận chiếc chìa khóa và số tiền này đồng nghĩa với việc cô đã chấp nhận mối quan hệ vượt ranh giới này.

Ly không nói gì, nắm chặt ví tiền. Cô mở cửa và bước ra khỏi căn hộ 1903, để lại Khang và tất cả những cảm xúc hỗn loạn lại phía sau. Cô biết, cuộc sống của Ly nhân viên massage và Thanh Trúc bí mật đã chính thức rẽ sang một hướng khác, nóng bỏng và đầy rủi ro hơn rất nhiều.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×