nhặt được chồng trong tiểu thuyết

Chương 3: Cuộc gặp gỡ đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Hà Linh tỉnh dậy với tâm trạng vừa hân hoan vừa lo lắng. Cô biết rằng hôm nay sẽ là ngày quan trọng: cô sẽ có cơ hội gặp gỡ nam chính gần hơn, trong khi vẫn giữ khoảng cách để tránh bị nhận ra là “nhân vật phụ mờ nhạt”.

Sau bữa sáng, Linh được người hầu dẫn xuống phòng khách lớn, nơi nam chính đang đọc sách. Ánh sáng ban mai chiếu rọi qua cửa sổ, làm mái tóc đen của anh sáng bóng. Linh hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trái tim vẫn đập mạnh, tay run run cầm chiếc khay trà mà người hầu đưa.

Nam chính ngẩng lên, ánh mắt sắc lạnh nhưng khiến Linh cảm thấy tim mình như tan chảy. Anh nhìn cô từ đầu đến chân, rồi khẽ gật đầu:

– “Chào tiểu thư.”

Linh vội vàng cúi chào, nhưng vì quá hồi hộp, cô va vào khay trà, làm một phần trà đổ lên bàn. Người hầu hét lên nhẹ, vội vã lau dọn. Linh đỏ mặt, lắp bắp:

– “Ô… xin lỗi… tôi… tôi không cố ý…”

Nam chính nhìn cô, một nụ cười khẽ hiện trên môi, rất nhanh rồi biến mất:

– “Cẩn thận hơn lần sau.”

Linh hít một hơi sâu, tự nhủ: “Được rồi, Linh… cơ hội đầu tiên để gây ấn tượng, phải thật khéo léo.” Cô quyết định sẽ thử trò chuyện:

– “Hôm nay trời đẹp quá, phải không ạ?”

Nam chính liếc nhìn cô một giây, ánh mắt thoáng nghi hoặc nhưng vẫn gật đầu:

– “Ừ… đẹp.”

Mặc dù câu trả lời ngắn gọn đến mức… lạnh lùng, nhưng Linh cảm thấy trong lòng vừa hạnh phúc vừa tò mò. Cô nghĩ: “Anh ấy thật sự không chú ý đến nhân vật phụ, nhưng… mình sẽ thay đổi điều đó.”

Sau bữa trà, Linh được hướng dẫn tham quan thư viện của dinh thự. Cô bước đi giữa những kệ sách cao chót vót, lòng tràn đầy cảm giác lạ lùng. Đột nhiên, Linh nghe thấy tiếng xì xào phía sau:

– “Đó là tiểu thư Hà Linh mới sao? Nhân vật phụ mà… hơi lạ nhỉ?”

Linh quay lại, thấy vài cô gái trong dinh thự nhìn cô đầy tò mò. Một trong số họ cười khẽ, khiến Linh vừa ngượng vừa khó chịu. Cô vội vàng cúi đầu, trả lời lịch sự:

– “Chào các cô… tôi là Linh.”

Họ cười cười rồi bỏ đi, để lại Linh cảm thấy vừa xấu hổ vừa… vui vì mình đang bắt đầu được chú ý.

Tiếp tục đi qua những kệ sách, Linh bất ngờ gặp nam chính lần nữa. Anh đang đứng trước một kệ sách cao, cố gắng lấy một cuốn sách trên cao. Linh nảy ra ý nghĩ: “Đây là cơ hội để giúp anh ấy, tạo ấn tượng tốt.”

Cô bước tới, hơi run:

– “Để tôi giúp anh nhé.”

Nam chính nhìn cô, ánh mắt hơi bất ngờ nhưng không từ chối. Linh với tay lấy cuốn sách, nhưng vì quá hồi hộp, tay cô lại chạm phải một cuốn khác, khiến một vài cuốn sách nhỏ rơi xuống sàn. Linh đỏ mặt, cúi xuống nhặt:

– “Ô… xin lỗi, tôi… tôi không cố ý…”

Nam chính nhặt một cuốn sách, rồi nhìn cô cười khẽ:

– “Có vẻ hôm nay cô sẽ gây rắc rối cho tôi nhiều.”

Linh nghe câu nói đó, tim đập rộn ràng, vừa xấu hổ vừa… hạnh phúc. Cô nghĩ: “Được rồi, Linh… đây là bước đầu tiên. Anh ấy đã chú ý rồi, dù chỉ là một chút.”

Sau buổi sáng, Linh trở về phòng, vừa hồi hộp vừa phấn khích. Cô ngồi xuống bàn, mở cuốn nhật ký mới và ghi lại từng chi tiết:

Hành động, cử chỉ, ánh mắt của nam chính.

Những điểm mạnh, điểm yếu, thói quen nhỏ mà cô quan sát được.

Các tình huống hài hước và bối rối, để sau này biến thành… “cơ hội tạo ấn tượng”.

Cô thầm nhủ: “Mình sẽ không chỉ là nhân vật phụ. Mình sẽ là tiểu thư khiến anh ấy không thể rời mắt. Ngày hôm nay chỉ là bước đầu, những bước tiếp theo sẽ phải khéo léo hơn, thông minh hơn.”

Chiều xuống, khi ánh hoàng hôn rực rỡ chiếu qua cửa sổ, Linh đứng trên ban công, nhìn ra khu vườn rộng lớn. Gió lùa nhẹ, mang theo mùi hoa cỏ, và trong lòng cô tràn đầy cảm giác vừa bỡ ngỡ vừa quyết tâm: cuộc sống mới đã bắt đầu, và cô sẽ tự viết nên câu chuyện của riêng mình.

Và trong bóng hoàng hôn ấy, Linh biết một điều: nam chính, người mà cô từng mơ mộng trong tiểu thuyết, đã bắt đầu chú ý đến cô – dù chỉ một chút, nhưng đủ để làm trái tim cô rung động.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×