nhật ký ẩn danh

Chương 3: Lỡ tay viết tiếp


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm ấy, bầu trời hửng nắng sau chuỗi ngày mưa dầm. Ánh sáng vàng dịu len qua cửa sổ, chiếu xuống sàn gạch khiến lớp học như được phủ thêm một lớp mật ong ấm áp. Trống trường vang lên giục giã, học sinh vội vã chen nhau qua hành lang, mang theo tiếng cười rộn rã.

Tôi bước vào lớp cùng Huy, tay vẫn ôm tập vở nhưng trong lòng thì chỉ nghĩ đến một thứ: cuốn nhật ký.

Đặt cặp xuống bàn, tôi giả vờ lục tìm bút, rồi mở ngăn bàn. Cuốn sổ màu xanh nhạt vẫn nằm yên, góc bìa hơi cong như minh chứng rằng nó đã được lật mở nhiều lần. Tim tôi khẽ rộn ràng.

Tôi lật ra trang mới. Và đúng như mong đợi, nét chữ quen thuộc đã ở đó, đợi sẵn.

“Mình cũng thích mưa. Nhất là khi ngồi một mình trong phòng, mở cửa sổ và nghe tiếng mưa gõ đều trên mái. Nghe như một bản nhạc không bao giờ lặp lại.”

Phía dưới, cô ấy viết thêm:

“À, hôm qua mình định hỏi: cậu có ước mơ gì không? Mình từng nghĩ ước mơ là thứ quá xa, nhưng càng ngày càng thấy, nếu không có nó, người ta sẽ chẳng biết mình sống để làm gì.”

Tôi đọc chậm rãi, từng chữ như thấm vào lòng. Ước mơ ư? Thú thật, trước giờ tôi chưa bao giờ nghiêm túc nghĩ đến. Học tập đối với tôi vẫn chỉ là nghĩa vụ. Nhưng bây giờ, khi được hỏi, tôi lại thấy một tia sáng nhỏ lóe lên.

Tôi cắn bút, rồi viết:

“Ước mơ của mình ư… Mình chưa xác định rõ, nhưng đôi khi nghĩ đến việc trở thành nhà văn. Nghe thì có vẻ buồn cười, nhỉ? Chỉ là mình thích viết, thích ghi lại những điều nhỏ nhặt. Còn cậu thì sao?”

Vừa đặt bút xuống, tôi bất giác nghe thấy tiếng bước chân lại gần. Hoảng hốt, tôi đóng sổ lại và giả vờ cúi xuống bàn.

– Ê, Minh! – giọng Huy vang lên sau lưng – Lại làm gì thế? Mấy hôm nay cứ cúi đầu lén lút, đáng ngờ lắm nha.

Tôi bật cười, cố giữ vẻ tự nhiên.

– Có gì đâu, đang tìm bút thôi.

Huy nheo mắt nhìn tôi, vẻ nghi hoặc, nhưng rồi nhanh chóng bỏ qua và chạy đi chọc ghẹo mấy bạn khác. Tôi thở phào, đưa tay xoa trán.

Chỉ một chút nữa thôi, bí mật đã suýt bị lộ.

Giờ ra chơi, tôi không kìm được mà mở sổ ra lần nữa. Chỉ mới vài phút, vậy mà đã có thêm chữ viết.

“Nhà văn sao? Mình không thấy buồn cười đâu. Thực ra, mình cũng thích đọc truyện. Đặc biệt là tiểu thuyết. Mỗi lần đọc, mình có cảm giác như được sống thêm một cuộc đời khác. Ước mơ của mình… là có thể tạo ra một thế giới như vậy.”

Dưới cùng, cô ấy viết thêm một dòng nhỏ, như thì thầm:

“Có lẽ ước mơ của chúng ta không khác nhau quá nhiều.”

Tôi ngẩn ngơ nhìn trang giấy. Một sự đồng điệu kỳ lạ khiến lòng tôi ấm áp. Giữa hàng chục con người trong lớp, tôi chẳng thể ngờ lại có một người nghĩ giống mình đến thế.

Những ngày tiếp theo, chúng tôi viết cho nhau nhiều hơn. Đôi khi chỉ là vài câu bâng quơ, đôi khi lại là cả một đoạn dài kể chuyện trong ngày.

Có lần tôi kể về việc bị cô giáo phạt vì quên làm bài tập. Ngay dưới đó, cô ấy viết:

“Mình cũng từng bị như vậy. Cảm giác vừa xấu hổ, vừa buồn cười. Nhưng nhờ thế mà sau này nhớ bài kỹ hơn.”

Hoặc khi tôi than thở về việc Huy cứ hay chọc ghẹo:

“Bạn của cậu vui tính nhỉ. Mình nghĩ cậu may mắn đấy, vì có người đồng hành suốt những năm tháng này.”

Cứ thế, từng trang giấy đầy ắp chữ. Tôi nhận ra mình cười nhiều hơn, nói chuyện dễ dàng hơn, và đặc biệt là, mong chờ mỗi buổi sáng đến trường.

Nhưng rồi, một buổi trưa, đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Lớp học vắng lặng sau giờ học, chỉ còn vài người nán lại. Tôi ngồi ở bàn, mở sổ và viết thêm vài dòng. Vừa lúc đó, Mai – cô bạn ngồi bàn trên – quay xuống hỏi mượn thước. Tôi giật mình, lỡ tay kéo cuốn sổ về phía mình. Nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Mai đã kịp liếc thấy.

– Ơ, cuốn gì đấy? – cô nàng tò mò.

Tôi lúng túng. – À… chỉ là sổ ghi chú thôi.

– Ghi chú gì mà cậu cứ cười một mình thế? – Mai nghiêng đầu, nheo mắt đầy nghi ngờ.

Tôi vội nhét sổ vào ngăn bàn. – Ghi linh tinh thôi, không quan trọng.

Mai nhún vai, nhưng ánh mắt vẫn còn vương chút hiếu kỳ. Lòng tôi rối bời. Nếu lỡ ai đó thật sự biết, mọi thứ sẽ thành trò cười mất.

Chiều hôm ấy, tôi viết thêm vào sổ:

“Hôm nay mình suýt bị phát hiện. Có người nhìn thấy sổ, nhưng may là chưa đọc được. Mình lo quá. Nếu chuyện này lan ra, mình sợ chúng ta sẽ không còn nơi để viết nữa.”

Một ngày sau, khi mở ra, tôi thấy dòng chữ mới:

“Đừng lo. Nếu ai đó phát hiện, chúng ta sẽ tìm cách khác. Nhưng mình tin, chỉ cần cả hai giữ kín, sẽ không có ai biết đâu. Mình sẽ cẩn thận hơn.”

Tôi thở dài nhẹ nhõm. Cảm giác như vừa có ai đặt tay lên vai, an ủi rằng tôi không một mình.

Thế nhưng, biến cố lớn hơn đã đến sớm hơn tôi tưởng.

Một buổi sáng, khi bước vào lớp, tôi phát hiện ngăn bàn… trống rỗng. Cuốn sổ không còn ở đó!

Tôi hoảng hốt lục tung ngăn bàn, kiểm tra cả dưới gầm ghế, nhưng chẳng thấy. Mồ hôi lạnh toát ra, tim đập dữ dội. Ai đã lấy nó?

Đúng lúc đó, tiếng cười khúc khích vang lên từ góc lớp. Tôi ngẩng lên, và chết lặng: trong tay một nhóm bạn nữ là cuốn sổ màu xanh nhạt, bìa cong quen thuộc.

– Ê, cái gì đây thế? – một cô bạn lật mở, giọng trêu chọc – Ui, có chữ rồi này! “Ước mơ của mình là nhà văn…” Ối trời ơi, lãng mạn ghê chưa!

Cả nhóm phá lên cười. Máu dồn lên mặt tôi, vừa xấu hổ vừa tức giận.

– Trả đây! – tôi bước tới, giật mạnh lại cuốn sổ.

Không khí trong lớp thoáng chốc lặng xuống. Một vài ánh mắt tò mò hướng về phía tôi. Tôi ôm chặt cuốn sổ vào ngực, tim đập thình thịch, như thể ai đó vừa cướp đi bí mật quý giá nhất của mình.

Huy bước tới, khẽ cau mày. – Có chuyện gì thế?

Tôi lắc đầu, giọng lạc đi: – Không có gì… chỉ là sổ của mình thôi.

Nhưng tôi biết rõ, mọi chuyện đã không còn “chỉ là” nữa.

Buổi chiều hôm ấy, khi mở sổ ra, tôi thấy dòng chữ mới run rẩy, như viết vội:

“Mình nghe có người lấy sổ? Cậu có sao không? Có ai đọc được hết không?”

Tôi siết chặt cây bút, viết:

“Mình đã lấy lại rồi. Chỉ mới bị đọc một đoạn ngắn thôi. Nhưng mình lo quá. Lỡ như có ai phát hiện ra cậu…”

Tôi ngừng lại, chợt nhận ra điều nghịch lý. Tôi đâu biết cô ấy là ai, sao lại sợ người khác phát hiện? Nhưng trong lòng, nỗi lo lắng ấy chân thật đến mức không cách nào xua đi.

Ở cuối trang, tôi thêm một dòng:

“Chúng ta phải cẩn thận hơn. Lần tới, đừng để ai khác chạm vào cuốn sổ này nữa.”

Khi gập lại, tôi chợt hiểu: chỉ một khoảnh khắc bất cẩn thôi, mọi thứ có thể tan vỡ. Và cũng từ khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra rằng, những dòng chữ chúng tôi viết ra… đã trở nên quan trọng hơn bất kỳ điều gì khác.

Hết chương 3.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×