nhật ký ẩn danh

Chương 4: Bí mật rung rinh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Từ sau lần suýt bị lộ, tôi giữ cuốn sổ cẩn thận hơn hẳn. Mỗi sáng đến lớp, việc đầu tiên của tôi là mở ngăn bàn, kiểm tra xem nó có còn ở đó không. Và mỗi buổi ra chơi, tôi lại hồi hộp lật trang mới, mong đợi vài dòng chữ quen thuộc.

Thế nhưng, kể từ sự cố ấy, “N” cũng trở nên dè dặt. Những câu trả lời của cô ấy ngắn hơn, đôi khi chỉ là vài dòng hỏi han.

“Hôm nay cậu ổn chứ?”

“Cẩn thận nhé, đừng để ai nhìn thấy.”

Tôi hiểu nỗi lo ấy, nhưng vẫn thấy hụt hẫng. Chẳng lẽ, tất cả sẽ dần lặng im, chỉ vì một lần bất cẩn?

Một buổi sáng, khi tôi vừa mở sổ ra, nét chữ mềm mại quen thuộc hiện lên:

“Mình có điều muốn hỏi. Trong lớp, có ai đó khiến cậu nghĩ… có thể là mình không?”

Tôi sững sờ. Ngòi bút run run trên tay. Đây là lần đầu tiên “N” nhắc đến chuyện thân phận.

Tôi im lặng một lúc lâu, rồi viết:

“Thật ra… mình chưa từng nghĩ đến. Nhưng có lẽ… đôi khi mình cảm giác có ai đó rất gần.”

Tôi dừng lại, rồi thêm một dòng nhỏ:

“Nhưng mình chưa bao giờ dám đoán. Vì mình sợ nếu đoán sai, mọi thứ sẽ mất đi sự tự nhiên ban đầu.”

Đặt bút xuống, tôi thở dài. Phải chăng tôi đang tự dối mình? Sự thật là, trong đầu tôi đã bắt đầu xuất hiện vài cái tên.

Mai – cô bạn ngồi bàn trên, với mái tóc ngang vai lúc nào cũng buộc gọn gàng. Cô ấy có thói quen đọc tiểu thuyết trong giờ ra chơi, thường gập sách lại vội vàng khi ai đó nhìn thấy. Nhiều lúc tôi tự hỏi: Liệu có thể là Mai không?

Hay là Lan – lớp phó học tập, người luôn nghiêm túc, ít cười nói, nhưng đôi khi tôi thấy cô ấy lặng lẽ ghi chép những điều riêng vào cuốn sổ nhỏ. Nếu là Lan, thì sự sâu sắc trong từng dòng chữ hoàn toàn có lý.

Thậm chí, có lúc tôi thoáng nghĩ đến Vy – cô bạn hay cười, hoạt bát, tưởng như chẳng quan tâm đến việc gì nghiêm túc. Nhưng biết đâu, sau nụ cười ấy là một thế giới khác mà tôi chưa từng thấy?

Ý nghĩ ấy khiến tôi bối rối. Tôi bắt đầu quan sát mọi người nhiều hơn, để rồi nhận ra mình chẳng thể nào chắc chắn về bất kỳ ai.

Giờ ra chơi hôm ấy, Mai quay xuống hỏi mượn tôi cây bút đỏ. Tôi luống cuống đưa cho cô ấy, chợt nhận ra bàn tay Mai cầm bút rất giống… nét chữ trong cuốn sổ. Trái tim tôi đập mạnh.

– Cảm ơn nhé. – Mai cười nhẹ, rồi quay lên.

Tôi ngồi thừ, lòng chộn rộn. Chẳng lẽ thực sự là cô ấy?

Ngay buổi chiều, tôi mở sổ và viết:

“Mình có một thắc mắc. Nếu một ngày, mình vô tình đoán ra cậu là ai… cậu sẽ phản ứng thế nào?”

Hôm sau, câu trả lời hiện ra:

“Mình sẽ không xác nhận, cũng không phủ nhận. Vì mình nghĩ, điều quan trọng không phải biết nhau ngoài đời, mà là chúng ta thật sự nói được những điều trong lòng ở đây.”

Đọc đến đó, tôi khẽ cười cay đắng. Dù muốn hay không, tôi vẫn khao khát biết cô ấy là ai. Bởi làm sao tôi có thể kiềm chế, khi trong tim, từng chữ viết của cô ấy đã trở thành một phần không thể thiếu?

Ngày hôm sau, một sự việc bất ngờ xảy ra.

Trong tiết Văn, cô giáo cho cả lớp viết bài luận ngắn tại chỗ. Khi chấm qua vài bài, cô chợt dừng lại ở một quyển vở.

– Nét chữ này đẹp và giàu cảm xúc thật đấy. – cô khẽ gật gù.

Cả lớp tò mò, nhưng tôi thì chết lặng. Nét chữ đó… giống hệt chữ trong cuốn sổ!

Cái tên trên vở khiến tôi tim đập loạn: Mai.

Tôi vội cúi xuống, giấu vẻ mặt. Từ lúc ấy, từng phút trong tiết học trở nên dài đằng đẵng. Có phải, tôi đã tìm ra “N”?

Giờ ra chơi, tôi giả vờ bước ra hành lang, nhưng ánh mắt không ngừng liếc về phía Mai. Cô ấy ngồi đọc sách, dáng vẻ yên lặng như mọi khi.

Nếu đúng là Mai, thì nghĩa là, người vẫn lặng lẽ trò chuyện cùng tôi suốt thời gian qua… đang ở ngay trước mắt, chỉ cách một bàn học.

Một cảm giác vừa gần gũi, vừa xa vời xâm chiếm lấy tôi. Tôi muốn bước đến, muốn thử một lần hỏi thẳng. Nhưng rồi lại sợ, sợ rằng mình sẽ làm hỏng tất cả.

Cuối cùng, tôi lặng lẽ quay về chỗ ngồi.

Tối hôm đó, tôi thao thức mãi không ngủ được. Trong đầu lặp đi lặp lại những nét chữ mềm mại, những dòng tâm sự dịu dàng. Nếu đó thực sự là Mai… liệu tôi có đủ can đảm đối diện với cô ấy không?

Tôi cầm bút, viết một trang dài trong nhật ký:

“Có những điều mình không dám nói thành lời. Nhưng mình muốn cậu biết, từng dòng chữ ở đây đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của mình. Nếu một ngày nào đó, mình nhận ra cậu là ai… hy vọng cậu sẽ không biến mất.”

Khi khép sổ lại, tôi thấy lòng mình rung rinh như mặt hồ vừa có cơn gió thoảng qua.

Sáng hôm sau, tôi đến lớp sớm hơn thường lệ. Hành lang vắng tanh, chỉ có tiếng chim ríu rít trên tán bàng. Tôi ngồi xuống, mở ngăn bàn.

Trang mới đã có chữ viết:

“Mình cũng có điều muốn nói. Nếu một ngày nào đó cậu đoán được mình là ai, hy vọng cậu vẫn sẽ tiếp tục viết cho mình, như lúc này.”

Dòng chữ ngắn ngủi, nhưng khiến tim tôi đập thình thịch. Phải chăng, cô ấy cũng đang ám chỉ điều tôi nghĩ?

Tôi ngẩng đầu nhìn quanh. Lớp vẫn vắng, chỉ có ánh nắng chiếu nghiêng qua cửa sổ. Nhưng trong lòng, tôi cảm giác như có một ánh mắt nào đó đang dõi theo mình, dịu dàng và bí ẩn.

Từ hôm đó, mỗi khi nhìn Mai, tôi lại thấy lòng rung rinh. Cái cách cô ấy lật sách, cái cách cô ấy cầm bút, thậm chí cả nụ cười thoáng qua… đều khiến tôi nghĩ: Chắc chắn là cô ấy.

Nhưng rồi, có lúc tôi bắt gặp Lan ngồi ghi chép kín mít trong một cuốn sổ riêng, ánh mắt trầm tư không khác gì những dòng chữ tôi đã đọc. Và tim tôi lại chao đảo.

Tôi chợt nhận ra, mình giống như kẻ đứng giữa ngã ba, không biết đâu là thật, đâu là mơ. Nhưng có một điều chắc chắn: tôi không còn muốn buông tay.

Ngày cuối tuần, khi viết vào sổ, tôi ghi một câu mà sau này chính tôi cũng thấy ngỡ ngàng:

“Dù cậu là ai, mình nghĩ mình đã bắt đầu thích những dòng chữ của cậu mất rồi.”

Và ngay khi đặt bút xuống, tôi biết: bí mật này, sớm muộn gì cũng không thể giấu mãi được.

Hết chương 4.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×