Những ngày sau, tôi sống trong trạng thái lưng chừng kỳ lạ. Ban ngày, tôi vẫn cùng bạn bè cười nói, ghi chép bài vở như thường. Nhưng cứ đến những giờ phút lặng lẽ, khi tay khẽ lật cuốn nhật ký xanh nhạt, tôi lại như rơi vào một thế giới khác: nơi chỉ có tôi và “N”.
Mỗi dòng chữ của cô ấy, dù ngắn hay dài, đều khiến tim tôi rộn ràng. Tôi bắt đầu phát hiện ra một điều: chỉ cần một ngày không có câu trả lời mới, tôi liền thấy trống rỗng, như thiếu mất một mảnh ghép quan trọng trong đời.
Phải chăng… tôi đã thích cô ấy?
Một buổi sáng, tôi đến lớp sớm. Hành lang còn tĩnh mịch, chỉ có tiếng chổi của bác lao công và mùi hoa sữa thoảng từ sân trường.
Tôi mở ngăn bàn, lật ra trang mới. Nét chữ dịu dàng xuất hiện:
“Minh này, hôm qua mình đọc lại mấy trang trước. Thật kỳ lạ, mình có cảm giác như đã quen cậu từ rất lâu rồi. Có khi, ngay cả khi không viết ra, mình vẫn hiểu được cậu đang nghĩ gì. Cậu có từng cảm thấy như vậy không?”
Đọc đến đó, tim tôi bỗng đập thình thịch. Tôi siết chặt cây bút, và viết:
“Có. Thậm chí nhiều lần, khi nhìn quanh lớp, mình bỗng thấy hình ảnh cậu đâu đó. Mình không biết đó có phải là thật hay chỉ là tưởng tượng. Nhưng mình nghĩ… trái tim mình đã bắt đầu rung động.”
Đặt bút xuống, tôi hít một hơi dài. Đây là lần đầu tiên tôi viết ra cảm xúc thật sự. Dù không nói thẳng, nhưng tôi biết, từng chữ của mình đều chứa đựng một lời thú nhận.
Giờ học hôm ấy, tôi chẳng thể tập trung nổi. Cô giáo giảng Văn về “tình yêu tuổi học trò trong thơ ca”, mà từng câu, từng chữ đều khiến tôi đỏ mặt.
Huy huých tay tôi:
– Gì đấy, tự dưng ngồi cười ngơ ngẩn?
Tôi lắc đầu, che đi nụ cười vụng trộm.
Ở bàn trên, Mai vẫn cắm cúi viết vào vở, gương mặt nghiêm túc dưới ánh sáng buổi sớm. Tôi lại lạc vào vòng xoáy nghi ngờ. Nếu “N” thật sự là Mai, thì có nghĩa là người con gái kia, với nụ cười thoáng qua dịu dàng, chính là người tôi đang thích…
Chỉ nghĩ đến thôi, tim tôi đã đập dồn dập.
Chiều hôm đó, khi tan học, tôi chần chừ không về ngay. Tôi ngồi lại lớp, chờ mọi người lần lượt ra về. Hành lang vắng, ánh nắng cuối ngày len qua khung cửa sổ, rải vàng nhạt lên sàn.
Tôi mở sổ, tim run rẩy, và thấy dòng chữ mới:
“Mình cũng cảm nhận được. Có lẽ vì chúng ta thật sự thành thật với nhau. Có lẽ vì ở đây, chúng ta chẳng phải giấu gì cả. Minh à… nếu một ngày nào đó cậu không còn muốn viết nữa, hãy nói với mình nhé. Đừng im lặng bỏ đi, mình sẽ buồn lắm.”
Đọc đến câu đó, mắt tôi bỗng cay xè. Chưa bao giờ tôi nghĩ những dòng chữ vô hình lại có thể chạm đến tận sâu trong tim như thế.
Tôi run run viết:
“Mình hứa sẽ không bỏ đi. Ngược lại… mình muốn được viết cùng cậu, không chỉ hôm nay, mà là thật lâu, thật lâu về sau.”
Viết xong, tôi ngồi thừ người, cảm giác như vừa buột miệng nói ra lời thề lớn lao. Nhưng lạ thay, lòng tôi không hề sợ hãi, chỉ thấy nhẹ nhõm và chắc chắn.
Ngày hôm sau, khi tôi bước vào lớp, ánh nắng buổi sớm chảy dài qua ô cửa, gió nhẹ mang theo hương hoa phượng cuối mùa. Cả lớp đang rộn rã, nhưng tôi chỉ chờ khoảnh khắc một mình với cuốn sổ.
Tôi lật trang.
“Mình không biết phải trả lời sao nữa… chỉ là, tim mình đập nhanh hơn khi đọc những dòng cậu viết. Cậu có cảm thấy vậy không?”
Tôi mỉm cười, trái tim như nhảy múa. Bút tôi lướt nhanh:
“Có. Mỗi lần đọc chữ của cậu, mình đều nghe rõ trái tim mình đang lên tiếng. Nó bảo rằng, mình không chỉ muốn viết, mà còn muốn được gặp cậu, được nhìn thấy cậu, được biết cậu là ai.”
Tôi dừng lại, ngòi bút khẽ run. Đây gần như là lời tỏ tình. Nhưng tôi không rút lại. Trái tim tôi đã không cho phép.
Buổi trưa hôm ấy, tôi chẳng thể ngồi yên. Tôi lén quan sát từng gương mặt trong lớp: Mai với cuốn sách dày cộp, Lan với ánh mắt trầm ngâm, Vy với nụ cười tươi rói. Ai trong số họ là “N”?
Nếu là Mai, tôi có thể thẳng thắn bước tới, nói rằng tôi thích cô ấy. Nhưng nếu không phải, liệu mọi thứ có tan biến?
Nỗi băn khoăn cứ giằng xé tôi, cho đến khi nghe tiếng Huy gọi giật:
– Minh, ra đá bóng với bọn tao không?
Tôi khẽ lắc đầu. Trong lòng, tôi biết mình chẳng thể tập trung vào điều gì khác nữa.
Tối hôm đó, tôi ngồi trước bàn học, ánh đèn vàng hắt xuống trang giấy. Tôi viết thêm một đoạn dài, không trong cuốn sổ, mà trong quyển vở riêng của mình – như một bức thư không người nhận.
“N à, cậu có biết không? Có những lúc mình thấy sợ, sợ rằng chỉ là mình đang mơ, sợ rằng cậu sẽ biến mất. Nhưng rồi, khi đặt bút xuống, mình lại nhận ra… mình không thể sống thiếu những dòng chữ của cậu nữa. Có lẽ, mình đã thật sự thích cậu rồi.”
Viết xong, tôi gập vở lại, thở dài. Tôi biết, sớm muộn gì, mình cũng sẽ phải viết những lời này vào cuốn nhật ký. Bởi vì trái tim tôi không còn cho phép tôi im lặng.
Ngày hôm sau, tôi lấy hết can đảm. Khi mở sổ, tôi viết:
“Có lẽ mình không giỏi che giấu. Nhưng mình nghĩ… mình đã thích cậu mất rồi. Không phải vì tò mò muốn biết cậu là ai, mà bởi vì trong từng dòng chữ, mình thấy một trái tim thật sự. Mình không mong cậu trả lời ngay. Chỉ cần cậu biết điều đó là đủ.”
Ngòi bút dừng lại. Tôi nhìn trang giấy hồi lâu, rồi gập sổ lại, tim đập như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Suốt cả ngày hôm đó, tôi bồn chồn không yên. Trong tiết học, tôi chẳng thể tập trung. Mỗi tiếng trống, mỗi phút giây trôi qua đều như kéo dài vô tận.
Đến giờ ra về, tôi vội vã mở sổ. Và rồi, đôi mắt tôi như bị hút vào dòng chữ mới:
“Mình không ngờ cậu lại viết thế. Trái tim mình đang rất rối. Nhưng… có một điều mình chắc chắn: khi đọc lời cậu, tim mình đã không thể bình tĩnh nữa.”
Dưới cùng, cô ấy viết thêm một dòng nhỏ, run rẩy:
“Có lẽ… mình cũng thích cậu rồi.”
Tôi chết lặng. Rồi ngay sau đó, một niềm vui dâng trào, cuộn chảy khắp lồng ngực.
Trái tim tôi reo hò, vang lên câu trả lời rõ ràng nhất. Lần đầu tiên trong đời, tôi biết chắc mình đang yêu.
Hết chương 5