nhật ký ẩn danh

Chương 6: Gần hơn một bước


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm ấy, tôi rời lớp học với một tâm trạng như đang bay bổng giữa không trung. Cả thế giới xung quanh bỗng trở nên trong trẻo lạ thường: ánh nắng vàng trên mái ngói đỏ, tiếng ve cuối mùa vẫn còn vương vất, cả mùi giấy mới thoảng từ những cuốn tập bạn bè cầm trên tay – tất cả đều khiến tôi muốn mỉm cười.

Bởi vì… “N” đã nói rằng cũng thích tôi.

Chỉ một dòng chữ ngắn ngủi, mà như mở ra một chân trời mới. Tôi không còn một mình ôm giấu rung động vụng về nữa, mà biết rằng, ở phía bên kia trang giấy, cũng có một trái tim đang run rẩy đồng điệu.

Buổi tối hôm ấy, tôi trằn trọc mãi không ngủ được. Tôi nhớ lại từng chữ, từng dấu chấm mà “N” để lại. Bàn tay tôi khẽ vuốt lên trang giấy trống, như thể có thể chạm được vào cô ấy qua đó.

Nhưng rồi, một câu hỏi len vào đầu tôi:

Nếu chúng tôi cứ mãi viết cho nhau, mà không bao giờ đối diện ngoài đời thật, thì tình cảm này sẽ ra sao? Nó sẽ trở thành một kỷ niệm đẹp, hay chỉ là một giấc mơ không có thực?

Tôi ngồi dậy, chống cằm bên cửa sổ. Gió đêm mát lành, vầng trăng mờ ảo soi qua hàng cây. Và tôi biết mình cần thêm một bước.

Sáng hôm sau, tôi đến lớp sớm hơn thường lệ. Lớp học còn vắng, ánh sáng tinh khôi buổi sáng chiếu nghiêng qua cửa sổ, rải thành từng vệt sáng vàng lên những dãy bàn ghế.

Tôi mở sổ, tim đập nhanh, và viết:

“N à, có thể cậu sẽ thấy mình vội vã. Nhưng mình không muốn chỉ mãi viết thế này. Mình muốn được gặp cậu, thật sự. Không cần phải ngay lập tức, không cần phải công khai với ai. Chỉ cần một cuộc gặp gỡ nho nhỏ, để mình biết rằng cậu là thật sự tồn tại, rằng trái tim này không chỉ đang yêu một cái bóng. Cậu nghĩ sao?”

Đặt bút xuống, tôi run lên. Chưa bao giờ tôi viết điều gì táo bạo đến thế. Nhưng khi đã lỡ thích một người, thì còn gì đáng sợ hơn việc không dám tiến thêm một bước?

Cả ngày hôm đó, tôi thấp thỏm như đứng ngồi trên đống lửa. Giờ ra chơi, tôi không còn lòng dạ nào để cười đùa cùng Huy và lũ bạn. Tôi chỉ đợi đến lúc được lén lật sổ ra xem.

Và rồi, khi cuối giờ học đến, tôi mở ngăn bàn. Dòng chữ của “N” xuất hiện, run rẩy nhưng đầy dịu dàng:

“Mình cũng từng nghĩ đến điều đó. Nhưng mình sợ… nếu gặp nhau, cậu sẽ thất vọng. Trên trang giấy, mình có thể viết ra những điều thật lòng, nhưng ngoài đời, mình không giỏi nói như vậy. Cậu có chắc là muốn không?”

Tôi nắm chặt trang giấy, mắt sáng rực. Cô ấy đã không từ chối thẳng. Nghĩa là… cô ấy cũng muốn.

Tôi liền viết:

“Không quan trọng cậu là ai, không quan trọng cậu ngoài đời ít nói hay khác đi. Mình chỉ muốn biết, người khiến trái tim mình rung động này là một con người thật sự. Dù thế nào, mình vẫn sẽ thích cậu.”

Những ngày tiếp theo, giữa chúng tôi như có một làn sóng mới. Mỗi trang viết đều thấp thoáng sự chờ đợi, sự ngập ngừng, và cả niềm háo hức.

Có hôm, cô ấy viết:

“Nếu gặp nhau rồi, chúng ta có còn viết tiếp không?”

Tôi đáp:

“Mình mong là có. Bởi vì trang giấy là nơi chúng ta bắt đầu, còn ngoài đời là nơi chúng ta tiếp tục.”

Có hôm, cô ấy thú thật:

“Mình sợ bị bạn bè biết. Họ sẽ cười, sẽ nói chúng ta trẻ con.”

Tôi đáp ngay:

“Mặc kệ họ. Tình cảm này là của riêng chúng ta. Chỉ cần cậu không rời bỏ, thì mình cũng sẽ không.”

Dần dần, tôi thấy khoảng cách vô hình giữa chúng tôi đang ngắn lại, từng chút, từng chút một.

Một buổi chiều, khi nắng đã ngả vàng, lớp học chỉ còn lại vài người thu dọn sách vở, tôi mở ngăn bàn và thấy một dòng chữ mới, ngắn ngủi nhưng đủ khiến tim mình thắt lại:

“Minh, mình đồng ý rồi. Nhưng cậu hứa là sẽ không thất vọng nhé. Hẹn nhau ở thư viện trường, sáng thứ bảy tuần này. 9 giờ.”

Tôi ngồi lặng, cảm giác như một làn sóng vừa vỡ tung trong ngực. Cô ấy đã thật sự đồng ý! Tôi đọc đi đọc lại từng chữ, sợ rằng chỉ là mơ. Nhưng không, nó thật sự ở đó, ngay trước mắt tôi.

Những ngày sau đó, từng giây từng phút đều trở nên dài vô tận. Tôi bắt đầu để ý đến từng chi tiết xung quanh: Mai vẫn chăm chú ghi chép, Vy vẫn ríu rít chuyện trò, Lan vẫn trầm tư nhìn ra cửa sổ. Ai trong số họ là “N”?

Mỗi ánh nhìn thoáng qua, tôi đều tưởng như có một tín hiệu bí mật gửi đến mình. Có lúc, khi Mai khẽ cúi đầu, mái tóc buông lòa che đi nửa gương mặt, tôi bỗng thấy tim mình đập nhanh. Nhưng rồi, khi Vy cười lém lỉnh, tôi lại thoáng nghĩ biết đâu chính cô ấy.

Sự chờ đợi khiến tôi vừa háo hức, vừa căng thẳng.

Tối thứ sáu, tôi đứng trước gương, thử đi thử lại vài bộ quần áo. Tôi chưa bao giờ mất nhiều thời gian như thế để chuẩn bị chỉ cho một cuộc hẹn. Cuối cùng, tôi chọn chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và chiếc quần jeans gọn gàng. Nhìn vào gương, tôi hít một hơi thật sâu.

– Minh à, mày sắp gặp “N” rồi. Đừng để lỡ cơ hội này. – Tôi tự nhủ.

Đêm ấy, tôi trằn trọc mãi mới chợp mắt, trái tim cứ đập rộn ràng như trống dồn.

Sáng thứ bảy.

Tôi đến trường từ sớm. Sân trường còn vắng, chỉ có tiếng chim hót rộn ràng. Tôi bước chậm về phía thư viện. Ánh nắng buổi sáng chiếu qua tán cây, loang loáng trên nền gạch đỏ.

9 giờ kém năm. Tôi đứng trước cánh cửa thư viện, lòng như có trăm nghìn con bướm nhỏ bay loạn.

Liệu người sẽ bước tới có phải là Mai? Hay là Vy? Hay là một ai khác mà tôi chưa từng nghĩ tới?

Mọi suy nghĩ xoáy vòng trong đầu. Và rồi, đúng 9 giờ, từ xa, có một bóng dáng quen thuộc tiến lại gần.

Tôi nín thở.

Bước chân ấy càng lúc càng rõ…

Hết chương 6.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×