nhật ký ẩn danh

Chương 7: Gặp gỡ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Khoảnh khắc ấy, trái tim tôi như ngừng đập. Từ xa, một bóng dáng quen thuộc đang tiến lại gần thư viện. Ánh nắng sớm rọi xuống, hắt lên mái tóc, biến từng sợi tơ thành những vệt sáng lấp lánh.

Tôi nín thở, toàn thân căng cứng như cây đàn bị kéo căng dây.

Là Mai.

Cô ấy mặc chiếc áo sơ mi trắng giản dị, tay ôm vài cuốn sách. Dáng vẻ quen thuộc của cô bạn học cùng lớp, nhưng sao hôm nay lại khiến tôi bối rối đến vậy?

Càng lúc Mai càng tiến gần. Tôi muốn bước lên, nhưng đôi chân như bị đóng chặt xuống nền gạch đỏ. Trong đầu tôi xoáy vòng một câu hỏi duy nhất: Liệu có phải thật sự là cô ấy?

9 giờ đúng.

Cửa thư viện mở ra với một tiếng kẽo kẹt nhỏ. Tôi thấy Mai đi thẳng đến dãy bàn cạnh cửa sổ, ngồi xuống. Bàn tay cô đặt cuốn sổ xanh nhạt quen thuộc lên mặt bàn.

Tôi sững người. Đó chính là cuốn sổ.

Không còn nghi ngờ gì nữa – Mai chính là “N”.

Một cơn sóng trào dâng trong lồng ngực. Tôi vừa muốn reo lên, vừa muốn bỏ chạy. Bao nhiêu tưởng tượng suốt thời gian qua bỗng chốc tan biến, nhường chỗ cho sự thật rõ ràng trước mắt.

Tôi chậm rãi bước vào thư viện. Tiếng giày vang nhẹ trên nền gạch, vang vọng trong không gian tĩnh lặng. Mai ngẩng lên. Đôi mắt cô chạm vào tôi, thoáng ngạc nhiên, rồi khẽ run.

– Minh… – Cô khẽ gọi, giọng nhỏ như tiếng gió.

Tôi đứng lại, cách bàn chỉ vài bước. Cổ họng khô khốc, nhưng cuối cùng tôi cũng cất lời:

– N… là cậu sao?

Mai mím môi. Trong ánh sáng buổi sáng, đôi má cô ửng hồng. Cô không trả lời ngay, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Khoảnh khắc ấy, tất cả sự chờ đợi, tò mò, thấp thỏm suốt bao ngày qua như được giải tỏa. Tôi thở hắt ra, nhưng tim vẫn đập loạn xạ.

Chúng tôi ngồi đối diện nhau. Trên bàn, cuốn sổ xanh nằm lặng lẽ, như một nhân chứng cho toàn bộ câu chuyện.

Mai khẽ xoay cây bút trong tay, giọng run rẩy:

– Mình… mình đã lo, rằng nếu cậu biết là mình, cậu sẽ thấy thất vọng.

Tôi ngạc nhiên.

– Sao cậu lại nghĩ vậy?

– Vì ngoài đời… mình không giống như trong chữ. Trên giấy, mình có thể viết mọi điều, có thể thành thật. Nhưng ngoài đời, mình chỉ là một cô bạn bình thường, chẳng có gì đặc biệt… – Giọng cô nhỏ dần.

Tôi nhìn thẳng vào mắt cô, quả quyết:

– Không. Chính vì cậu là người viết ra những dòng chữ đó, nên cậu đặc biệt. Với mình, không có gì quan trọng hơn sự thật rằng… trái tim cậu đã thật sự chạm đến mình.

Mai ngước lên. Trong mắt cô ánh lên một thứ gì đó lấp lánh – vừa bất ngờ, vừa ấm áp.

Chúng tôi im lặng một lúc lâu. Thư viện vẫn yên ắng, chỉ có ánh nắng vàng hắt qua ô cửa kính, đổ bóng dài trên nền nhà.

Rồi Mai khẽ cười.

– Mình không ngờ, cuối cùng lại có ngày này. Mình đã nghĩ rằng chúng ta sẽ mãi chỉ là những cái tên giấu kín trong cuốn sổ.

– Nhưng nếu thế, chẳng phải uổng sao? – Tôi đáp. – Vì mình muốn nhiều hơn.

Mai khẽ nghiêng đầu:

– Nhiều hơn?

Tôi hít một hơi thật sâu, rồi nói:

– Mình muốn không chỉ viết cùng cậu, mà còn đi cùng cậu, cười cùng cậu, chia sẻ với cậu cả ngoài đời thật.

Nụ cười của Mai khựng lại, rồi nở rộng thành một nét e thẹn.

– Minh này… cậu thật sự nghiêm túc sao?

– Mình chưa từng nghiêm túc đến thế.

Khoảnh khắc ấy, giữa không gian tĩnh lặng, dường như chỉ còn lại hai nhịp tim cùng đập. Tôi không biết ngoài cửa sổ kia, ve có còn kêu, gió có còn thổi. Tôi chỉ biết, có một người con gái đang ngồi trước mặt, với nụ cười dịu dàng nhất mà tôi từng thấy.

Chúng tôi bắt đầu trò chuyện. Ban đầu còn ngượng ngập, nhưng rồi từng chút, từng chút một, mọi khoảng cách dần tan biến.

Mai kể rằng cô vốn rất thích viết, nhưng lại chẳng bao giờ đủ can đảm nói thẳng những gì trong lòng. Cuốn sổ là nơi duy nhất cô có thể thả trôi cảm xúc.

Tôi kể rằng tôi cũng từng cô đơn, từng nghĩ mình chẳng ai hiểu, cho đến khi đọc được dòng chữ đầu tiên của cô.

Câu chuyện cứ thế nối dài, tự nhiên đến mức ngay cả tôi cũng ngạc nhiên.

Khi kim đồng hồ chỉ gần 11 giờ, chúng tôi mới rời thư viện. Ánh nắng đã gắt hơn, nhưng chẳng hề làm giảm đi niềm vui trong lòng.

Trên đường ra cổng trường, Mai chợt khựng lại.

– Minh này…

– Hửm?

Cô nhìn tôi, đôi mắt sáng long lanh.

– Vậy… từ giờ, chúng ta vẫn viết tiếp chứ?

Tôi bật cười, gật đầu:

– Dĩ nhiên rồi. Nhưng lần này, không chỉ trên trang giấy.

Mai khẽ cười theo. Nụ cười ấy khiến tôi cảm thấy, dù con đường phía trước có ra sao, ít nhất khoảnh khắc này đã là điều đẹp nhất.

Buổi chiều hôm đó, tôi ngồi trước bàn học, mở cuốn sổ ra. Trên trang giấy trắng tinh, tôi viết dòng đầu tiên sau cuộc gặp gỡ:

“Mai à, cảm ơn cậu vì đã đồng ý xuất hiện trước mình. Gặp cậu rồi, mình càng tin rằng những dòng chữ kia không hề lừa dối. Mình mong từ nay, chúng ta không chỉ có trang giấy, mà còn có cả những kỷ niệm ngoài đời thật. Mình hứa sẽ giữ gìn điều này, thật lâu, thật lâu.”

Tôi khép sổ lại, cảm giác như vừa khép lại một chương cũ và mở ra một chương mới trong đời.

Đêm ấy, tôi chìm vào giấc ngủ với nụ cười trên môi, trái tim vẫn còn ngân vang nhịp đập hân hoan.

Lần đầu tiên, tôi biết thế nào là hạnh phúc giản đơn nhưng trọn vẹn.

Hết chương 7.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×