Thư viện trường về đêm khác hẳn ban ngày. Không còn tiếng bước chân học sinh, không còn tiếng thầy cô sắp xếp sách, không còn ánh sáng vàng ấm áp từ bóng đèn. Chỉ còn bóng tối đặc quánh, và tiếng gió gào qua khung cửa kính cũ kỹ.
Tôi đứng ở hành lang, ngập ngừng trước cánh cửa gỗ nặng trịch. Chìa khóa mượn được từ bác bảo vệ lạnh ngắt trong tay, như muốn nhắc tôi quay đầu. Nhưng cảm giác ấy – rằng có ai đó đang chờ đợi tôi ở trong kia – cứ thôi thúc từng bước.
Một phần vì nỗi sợ, một phần vì ám ảnh, nhưng trên tất cả là khao khát: tôi cần biết sự thật.
Tôi tra chìa, xoay. Cạch. Cánh cửa mở ra, kêu rên ầm ì. Một mùi ẩm mốc xộc lên, ngai ngái như sách cũ và bụi bặm.
Tôi bật đèn pin điện thoại, ánh sáng trắng quét qua những dãy kệ cao, những giá sách hun hút như mê cung. Tiếng gió ngoài cửa xen lẫn tiếng tim tôi đập dồn.
Mỗi bước đi, gỗ kêu kẽo kẹt. Thư viện ban ngày vốn thân thuộc, nhưng giờ đây, tất cả như biến thành một nơi khác.
Tôi đi về phía cuối phòng – nơi lần trước tôi thấy bóng người lạ ngồi đọc sách. Trái tim tôi dồn dập khi ánh đèn pin rọi vào chiếc bàn gỗ quen thuộc. Vẫn chiếc bàn ấy, vẫn cái ghế ấy, bụi phủ dày, không dấu vết mới.
Nhưng khi tôi cúi xuống, tay chạm vào mặt bàn, một cảm giác lạnh ngắt chạy dọc cánh tay.
Ngay lúc đó… một tiếng cạch vang lên.
Là tiếng hộc bàn bật mở.
Tôi khựng lại. Hơi thở đông cứng trong lồng ngực. Tôi đưa ánh sáng rọi xuống. Và thấy – trong hộc bàn, một quyển sổ cũ nằm im lìm. Bìa sổ đen, góc đã sờn, như thể bị ai đó cố tình giấu đi.
Tôi đưa tay cầm lên. Ngay khi chạm vào, mạch máu như đông cứng. Quyển sổ lạnh buốt, nặng nề như một khối đá.
Tôi run run mở trang đầu. Chữ viết bằng mực xanh, nét mạnh bạo nhưng gấp gáp. Ngay dòng đầu tiên:
“Ngày 15 tháng 9… nếu ai đó tìm thấy, có lẽ tôi đã không còn.”
Tôi sững sờ. Nét chữ run rẩy, nhưng rõ ràng. Là chữ của Tường.
Tôi lật nhanh vài trang. Toàn những dòng ngắn, dồn dập:
“Họ sẽ không tha cho tôi.”
“Đêm rằm, nếu tôi biến mất, hãy nhớ, không phải tôi tự chọn.”
“Đừng để sự thật bị chôn vùi.”
Ngực tôi thắt lại. Tôi có cảm giác như Tường đang thì thầm ngay sau lưng.
Và đúng lúc ấy, một luồng hơi lạnh phả vào gáy.
Tôi quay phắt lại. Ánh đèn pin lia qua kệ sách. Không một ai. Chỉ có bóng tối dày đặc.
Nhưng tôi biết. Có ai đó đứng giữa những dãy kệ. Cảm giác ánh mắt bám chặt lấy tôi rõ ràng đến mức da tôi nổi gai.
– Tường… là cậu phải không? – Tôi lắp bắp, giọng vang ra giữa khoảng không.
Không có tiếng trả lời. Nhưng từ cuối phòng, gió rít lên, mang theo tiếng giấy lật phành phạch. Những cuốn sách trên kệ rung nhẹ, như có bàn tay vô hình đang lướt qua.
Tôi nắm chặt quyển sổ, ánh đèn pin run rẩy. Bóng tối như đang khép lại, dồn tôi vào góc.
Đột ngột, ở đầu kia thư viện, giữa hành lang hun hút, một bóng trắng hiện ra.
Dáng người cao gầy, áo sơ mi nhàu nát. Khuôn mặt nửa sáng nửa tối, nhưng đôi mắt đen sâu hoắm thì rõ mồn một.
Chính là bóng trắng đêm qua.
Chính là Tường.
Tôi cứng đờ. Hơi thở tắc nghẹn. Ánh mắt ấy dán chặt vào tôi, không chớp, không lay chuyển.
Trong khoảnh khắc, cả thư viện chìm vào tĩnh lặng tuyệt đối. Chỉ có nhịp tim tôi và ánh nhìn đó.
Tường nhấc tay lên, chậm rãi chỉ vào quyển sổ tôi đang cầm.
Rồi cậu mở miệng. Giọng khàn đặc, như vọng từ đáy giếng:
– Đọc… hết.
Ánh đèn pin nhấp nháy. Tôi vội giữ chặt, nhưng tim loạn nhịp.
– Tường… thật sự đã xảy ra chuyện gì? Ai đã…
Tôi chưa kịp dứt câu, bóng trắng đã mờ dần, hòa vào bóng tối. Chỉ còn dư lại tiếng lá xào xạc ngoài cửa, và quyển sổ lạnh buốt trong tay.
Tôi ngồi thụp xuống, mồ hôi ướt lưng áo.
Tường không hề muốn tôi dừng lại. Ngược lại, cậu ấy đang dẫn dắt tôi đi sâu hơn, buộc tôi đối diện với sự thật.
Nhưng “sự thật” ấy… là gì?
Tôi nhìn xuống trang giấy run rẩy, nơi một câu cuối cùng hiện rõ, chữ nhòe nát nhưng vẫn đọc được:
“Nếu tôi biến mất, kẻ có lỗi… không chỉ một người.”