nhật ký bàn cuối

Chương 9: Ánh mắt trong lớp học


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng trống trường vang lên, đều đặn và khô khốc. Cả lớp 10A2 ào ào ngồi xuống, tiếng ghế kéo trên nền gạch nghe ken két, quen thuộc như bao ngày. Nhưng với tôi, hôm nay, mọi âm thanh đều chát chúa, cứa vào đầu.

Từ tối qua đến giờ, hình ảnh bóng trắng dưới gốc bàng không ngừng ám ảnh. Áo sơ mi nhàu nát, gương mặt hốc hác, ánh mắt đen sâu như vực… Chỉ cần nhắm mắt, tôi lại thấy.

Tôi ngồi bàn giữa, cạnh cửa sổ. Ánh nắng trưa xiên xuống, tạo vệt sáng dài. Nhưng giữa cái chói chang ấy, tôi vẫn thấy lành lạnh nơi gáy, cứ như có ai đang nhìn chằm chằm.

Tôi quay phắt lại.

Phía sau là dãy bàn cuối, chiếc bàn từng bị bỏ trống. Vẫn thế, lặng lẽ, bụi bặm. Nhưng trong một thoáng, tôi dám chắc mình vừa thấy… một bóng mờ thấp thoáng. Một dáng ngồi, cúi đầu.

Tôi chớp mắt. Chiếc bàn trống không. Chỉ có ánh sáng loang lổ.

– An, tập trung đi! – Thầy Văn quát, tiếng gõ thước kịch một cái xuống bàn khiến tôi giật bắn.

Cả lớp cười rúc rích. Tôi gãi đầu, giả vờ viết, nhưng tim đập loạn.

Mỗi lần thầy quay lưng viết bảng, tôi lại lén liếc ra sau. Chiếc bàn vẫn trống. Nhưng lạ lùng thay, tôi cảm nhận rõ rệt một đôi mắt đang bám theo từng cử động của mình.

Cái cảm giác đó không phải ảo giác. Nó nặng nề, lạnh buốt, như một làn hơi phả ngay sau gáy. Tôi rùng mình, siết chặt bút, tay run đến mức chữ viết nguệch ngoạc.

Đột nhiên… có tiếng cạch.

Âm thanh vang lên từ cuối lớp. Rõ ràng là tiếng hộc bàn khẽ bật ra. Tôi quay lại.

Chiếc bàn kia im lìm. Nhưng ngăn hộc dưới gầm… hơi hé mở. Một tờ giấy trắng nhỏ thò ra.

Tôi ngồi chết lặng. Ai có thể làm việc đó? Cả lớp đều thấy bàn kia bỏ trống từ lâu. Vậy tại sao…

Tiếng trống ra chơi cứu tôi khỏi cơn ngạt thở. Học sinh ùa ra hành lang, tiếng cười nói rộn ràng. Tôi giả vờ gom vở, rồi lén bước về cuối lớp.

Chiếc bàn ấy… vẫn phủ bụi. Nhưng hộc bàn quả thật hé ra một khe nhỏ. Tôi hít một hơi, kéo mạnh. Cánh hộc trượt ra, kêu cót két.

Bên trong, một tờ giấy gấp đôi.

Tôi run tay mở ra. Chỉ vài chữ, mực nhòe:

“Tôi đang nhìn.”

Tôi rụng rời.

Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Tôi quay phắt lại. Cửa lớp trống trải, ngoài kia học sinh chen chúc, chẳng ai để ý. Nhưng tôi thề, tôi cảm nhận được ánh mắt ở ngay đây – len lỏi trong từng khe bàn ghế.

Tôi nhét vội tờ giấy vào túi, trở lại chỗ. Hoa ngồi cạnh tôi nhìn lướt, hỏi nhỏ:
– Sao cậu xanh mặt vậy?

– Không… không có gì.

Tôi tránh ánh mắt cô, nhưng bàn tay vẫn siết chặt trong túi áo. Tờ giấy nhăn nát, lạnh như băng.

Trong đầu tôi vang lên tiếng thầm thì từ đêm qua: “Đừng để họ quên tôi.” Và giờ, nó biến thành: “Tôi đang nhìn.”

Suốt buổi chiều, tôi không thể tập trung. Dù là thầy giảng bài, hay tiếng bạn bè trò chuyện, tất cả mờ đi. Chỉ còn nỗi ám ảnh: Tường đang hiện diện trong lớp.

Một lần, khi ngẩng lên bảng, tôi bất giác liếc ra cửa sổ. Và tôi đông cứng.

Ngoài sân, phía dưới hàng cây, có một bóng trắng. Đứng lẫn giữa đám học sinh đang chơi bóng, nhưng… không ai chú ý.

Ánh mắt nó ngẩng lên, chạm thẳng vào tôi.

Trong một khoảnh khắc, tôi nghẹt thở. Cả thế giới như bị kéo căng, chỉ còn tôi và ánh mắt ấy. Đen, sâu, mênh mông, chứa đầy oán hận lẫn khẩn cầu.

Tôi chớp mắt. Bóng trắng biến mất.

Tan học, tôi cố bước thật nhanh ra cổng. Đám bạn rủ rê đi ăn quán vỉa hè, tôi từ chối. Nhưng khi vừa rẽ qua hành lang vắng, một cơn gió lạnh quét qua.

Và tôi nghe tiếng thì thầm, sát bên tai:

– Tôi vẫn ở đây.

Tôi hoảng hốt quay lại. Hành lang dài, trống rỗng. Ánh nắng chiều đỏ quạch, đổ bóng tôi kéo dài. Không một ai.

Nhưng ngay lúc ấy, từ cuối dãy, chiếc cửa lớp khẽ kêu cạch. Tôi thấy rõ, hộc bàn cuối tự động khép lại.

Tối đó, tôi ngồi bất động trong phòng, cầm tờ giấy nhàu. Chữ mực đen nhòe nát, nhưng câu chữ vẫn rành rành: “Tôi đang nhìn.”

Tường không chỉ quanh quẩn ngoài sân, không chỉ trong giấc mơ. Giờ cậu ấy đã bước vào nơi quen thuộc nhất, an toàn nhất: chính lớp học.

Tôi rùng mình. Ý nghĩ duy nhất trỗi dậy: sẽ không còn chỗ nào để trốn nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×