Tôi ngồi bất động trong phòng, ánh đèn bàn vàng vọt soi xuống quyển sổ đen. Từng trang giấy nhăn nhúm, vết mực nhòe lem như nước mắt thấm vào. Tiếng kim đồng hồ tích tắc trên tường khiến căn phòng thêm nặng nề.
Tôi đã đọc đi đọc lại những dòng chữ ấy: “Nếu tôi biến mất, kẻ có lỗi… không chỉ một người.” Mỗi lần đọc, tim tôi như bị siết chặt thêm. Nhưng càng khát khao hiểu tiếp, tôi càng nhận ra điều bất thường.
Quyển sổ dừng lại ở đó. Và phần cuối cùng… đã bị xé toạc.
Tôi lật qua lật lại, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Rõ ràng, có những trang nữa. Giấy rách nham nhở, mép còn sót sợi bông sần sùi. Ai đó đã cố tình xé đi, không để lại dấu vết ngoài vết rách thô bạo.
Nội dung ở trang cuối cùng là gì? Tại sao nó bị lấy đi? Và quan trọng hơn: ai đã làm?
Tôi gấp sổ lại, trán gục xuống bàn. Trong đầu hiện lên vô số giả thuyết. Có thể là bạn bè của Tường? Một giáo viên nào đó? Hay kẻ liên quan trực tiếp đến “đêm rằm năm ngoái”?
Một linh cảm rợn người len vào: có lẽ kẻ xé trang giấy ấy cũng chính là kẻ khiến Tường biến mất.
Tôi ôm đầu, cố ngăn dòng suy nghĩ điên loạn. Nhưng rồi, hình ảnh bóng trắng trong thư viện hiện lên. Cậu đã chỉ tay vào quyển sổ, như muốn tôi đọc đến cùng. Nghĩa là, phần bị xé ấy chính là chìa khóa.
Nhưng giờ thì nó không còn.
Sáng hôm sau, tôi mang theo quyển sổ đến trường. Cả ngày hôm đó, tôi không tập trung nổi vào bài giảng. Từng con chữ trong sách giáo khoa mờ đi, thay bằng hình ảnh những trang giấy bị xé.
Giờ ra chơi, tôi khẽ kéo Hoa ra góc hành lang.
– Hoa… cậu biết gì về Tường, đúng không? – Tôi hạ giọng, đưa quyển sổ ra. – Đây là của cậu ấy. Nhưng phần cuối bị xé rồi.
Hoa tái mặt, lùi một bước như gặp vật cấm kỵ. – An… cậu điên rồi à? Cậu lấy cái đó ở đâu?
– Tớ tìm thấy trong thư viện. – Tôi siết chặt. – Và tối qua, tớ… tớ gặp cậu ấy.
Hoa chết lặng. Ánh mắt cô đảo quanh, sợ có ai nghe thấy. Rồi cô thì thầm, giọng run rẩy:
– An, dừng lại đi. Đừng đào bới nữa. Những gì cậu đang cầm… không chỉ của Tường đâu.
Câu nói ấy như một nhát dao lạnh cắm thẳng tim tôi. – Ý cậu là gì?
Hoa cắn môi, không đáp. Cô hất tay tôi, quay người bỏ đi, vai run lên từng chập.
Cả buổi chiều, tôi sống trong trạng thái lơ lửng. Từng lời Hoa nói vang trong đầu: “Không chỉ của Tường.” Vậy thì còn ai nữa? Ai đã chen tay vào quyển sổ?
Tan học, tôi nán lại lớp, chờ mọi người về hết. Khi hành lang dần vắng, tôi lặng lẽ mở hộc bàn cuối. Bàn trống không. Nhưng bụi bị quét đi, vết tay in rõ trên mặt gỗ.
Có ai đó đã ngồi đây gần đây.
Tôi khẽ đặt quyển sổ xuống mặt bàn. Một luồng khí lạnh trườn qua. Tôi nuốt nước bọt, mở sổ ra đúng chỗ rách. Và lần này, tôi thấy rõ: cạnh mép giấy, còn sót vài nét mực loang.
Chỉ vài từ rời rạc: “…giấu trong… giếng…”
Tim tôi như ngừng đập. Giếng? Ở trường? Hay ở đâu đó khác?
Tôi run rẩy chạm vào. Nhưng ngay khi vừa đọc xong, từ cuối hành lang vang lên tiếng bước chân. Nặng nề, chậm rãi, đều đặn.
Tôi giật mình, vội kẹp sổ vào túi, chạy ra cửa sau. Tim đập loạn khi tiếng bước chân càng lúc càng gần. Nhưng khi ngoái lại, hành lang chỉ toàn bóng tối, không một ai.
Đêm ấy, tôi không thể ngủ. Tôi nằm xoay trở, từng câu chữ ám ảnh: “…giấu trong giếng…”
Có thể đó là nơi Tường để lại bằng chứng? Hay nơi cậu ấy đã mất? Và trang giấy cuối cùng bị xé đi… có phải để che giấu địa điểm này?
Trong mơ màng, tôi nghe lại giọng nói khàn đặc vang vọng:
– Đọc… hết…
Tôi bật dậy giữa đêm, mồ hôi đầm đìa. Quyển sổ vẫn trong ngăn kéo bàn học, lạnh như băng, như đang chờ tôi mở ra lần nữa. Nhưng trang cuối vẫn trống.
Bóng trắng muốn tôi biết hết. Nhưng kẻ nào đó… đã cướp đi phần sự thật ấy.
Và thế là, tôi chỉ còn lại nỗi ám ảnh: có một kẻ khác đang theo dõi, can thiệp, và muốn tôi dừng lại – y như Hoa cảnh báo.
Sáng hôm sau, khi bước vào lớp, tôi cảm thấy rõ rệt hơn bao giờ hết: có ánh mắt bám theo tôi, từ chiếc bàn cuối bỏ trống.
Không chỉ Tường.
Có một người khác.
Một kẻ bằng xương bằng thịt.
Và hắn… đang ngồi đâu đó, ngay trong lớp học này.