Giờ ra chơi tiết ba, không khí lớp học ồn ào khác hẳn tâm trạng tôi. Đám bạn ríu rít bàn chuyện bài kiểm tra, chuyện phim mới, tiếng cười chen tiếng ghế kéo kèn kẹt. Tôi ngồi yên, mắt dán vào quyển vở nhưng đầu óc thì chông chênh.
Từ khi phát hiện mấy chữ “giấu trong giếng” còn sót lại ở trang cuối bị xé, tim tôi lúc nào cũng treo lơ lửng. Mỗi góc hành lang, mỗi tiếng bước chân lạ, đều có thể là manh mối… hay hiểm họa.
Tôi ngẩng lên, nhìn về chiếc bàn cuối. Trống trơn, bụi mờ nhưng vẫn hằn vết ngồi, như thể mới có người ghé qua. Cảm giác bị theo dõi ngày càng rõ. Tôi nuốt khan, tự nhủ: “Chỉ là do mình nghĩ quá thôi. Có gì đâu…”
Nhưng rồi, lúc ánh mắt chạm khung cửa kính cuối lớp, tim tôi khựng lại.
Ngoài cửa sổ, nơi tấm kính phản chiếu ánh nắng nhòe mờ, có một bóng người.
Tôi nín thở. Không phải bóng trắng mờ ảo như những lần trước. Đây là một hình bóng thật sự – dáng cao gầy, vai hơi gập, gương mặt nửa sáng nửa tối sau lớp kính. Hắn đứng bất động, chỉ cách tôi một khoảng gang tay, như đang nhìn thẳng vào lớp.
Mắt tôi dán chặt vào hình bóng ấy. Một luồng lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Tôi định kêu lên, nhưng cổ họng nghẹn cứng.
“An, cậu sao thế?” – tiếng Thảo ngồi cạnh kéo tôi giật mình.
Tôi quay sang, ấp úng: – Ở ngoài… có người…
Nhưng khi quay lại nhìn, khung kính chỉ phản chiếu ánh nắng chan chát. Bóng người biến mất.
Thảo nhíu mày: – Có ai đâu. Chắc cậu học nhiều quá nên hoa mắt rồi.
Tôi im lặng. Nhưng lòng thì không yên. Bóng người ấy quá rõ, không thể là ảo giác.
Tan học, tôi cố nán lại, giả vờ sắp xếp sách vở. Lớp dần vắng. Tôi bước đến cửa kính, áp tay lên mặt lạnh. Bên ngoài chỉ còn sân trường đầy nắng và tiếng ve. Nhưng ở góc kính, tôi thấy in vết ngón tay mờ, như có ai đã chạm vào từ phía ngoài trước đó.
Tim tôi thắt lại. Không phải mình tưởng tượng.
Tôi hít sâu, quyết định đi vòng ra ngoài hành lang. Nơi phía sau lớp, lối đi thường vắng người. Nhưng khi tôi đến nơi, hành lang trống rỗng. Chỉ có mấy chiếc lá khô bị gió thổi bay xoay vòng.
Một nỗi bất an dấy lên. Nếu bóng trắng là Tường, thì còn người này… là ai? Kẻ đã xé trang sổ? Kẻ đang cố dõi theo tôi?
Buổi chiều, khi về nhà, tôi mở quyển sổ đen lần nữa. Các trang giấy dường như ám mùi ẩm mốc, xen lẫn mùi bụi cũ của thư viện. Tôi lần ngón tay lên mép xé, cảm giác rợn người.
Ai đó đã đến thư viện trước tôi. Ai đó biết trong sổ có gì. Và giờ, hắn còn dám đứng ngoài cửa kính, dõi theo từng cử động của tôi.
Tôi đặt sổ xuống, nhìn qua cửa sổ phòng mình. Từ xa, hàng rào cây lay động. Trong khoảnh khắc, tôi tưởng như có bóng người thấp thoáng. Tôi dụi mắt, nhưng khi nhìn lại, chỉ còn khoảng trống.
Nỗi sợ ăn mòn từng nhịp thở. Tôi bắt đầu hiểu, trò chơi này không còn chỉ giữa tôi và “bóng trắng” nữa. Đã có một người thật, bằng xương bằng thịt, chen vào.
Và người đó… không muốn tôi biết sự thật.
Sáng hôm sau, tôi đến lớp sớm hơn thường lệ. Hành lang còn tối, chỉ vài bóng đèn vàng lập lòe. Khi bước ngang qua cửa kính, tôi cố ý liếc nhìn. Không có ai.
Tôi mở cửa lớp, tiến đến chiếc bàn cuối. Hộc bàn vẫn trống, nhưng có một mảnh giấy nhỏ gấp tư. Tôi run rẩy nhặt lên.
Trên giấy chỉ có một dòng chữ nguệch ngoạc, mực xanh nhòe nát:
“Đừng tìm nữa, kẻo không kịp.”
Tôi chết lặng.
Ai đó đã để lại cảnh báo, ngay trong lớp. Không phải Tường. Nét chữ quá cứng cáp, vội vã, giống người lớn hơn là học sinh.
Tim tôi đập mạnh. Tôi ngồi xuống ghế, tay run rẩy bóp chặt mảnh giấy. Ngoài cửa kính, ánh sáng đầu ngày rọi vào, và một lần nữa… tôi cảm giác có ánh mắt dõi theo từ bên ngoài.
Trong tiết học hôm đó, tôi không tập trung nổi. Mỗi lần quay đầu, tôi lại thấy khung kính phản chiếu mơ hồ. Thỉnh thoảng, như có bóng dáng sượt qua. Tôi biết chắc: hắn đang ở đó, quanh quẩn bên ngoài lớp.
Giữa những tiếng thầy giảng, tiếng bạn ghi chép, tim tôi chỉ dồn dập một nhịp: “Ai đang theo mình? Hắn muốn gì?”
Khi chuông tan học vang lên, tôi thu dọn thật nhanh, lao thẳng ra hành lang sau lớp. Nhưng ở đó, một lần nữa, trống rỗng.
Chỉ còn làn gió thổi hun hút qua khung cửa kính, để lại tiếng rít lạnh lẽo.
Tối ấy, tôi viết vào nhật ký:
“Có một người đang theo dõi tôi. Không phải Tường. Hắn để lại lời cảnh báo, và hắn biết tôi đang tìm gì. Nhưng hắn không dám lộ mặt. Tại sao?”
Tôi gấp sổ lại, ngồi lặng trong bóng tối. Tâm trí quay cuồng giữa hàng loạt câu hỏi. Và rồi, bất giác, tôi nhớ đến những từ còn sót lại trên trang bị xé: “…giấu trong… giếng…”
Có lẽ, chính nơi đó là câu trả lời. Và cũng có lẽ… kẻ ngoài lớp kính đang cố ngăn tôi tiến đến giếng.
Tôi khẽ thì thầm trong đêm: – Tường, cậu muốn tớ biết điều gì?
Ngoài kia, tiếng chó sủa vang vọng, như đáp lại. Và trong phút chốc, tôi tưởng như ở khung cửa sổ, có bóng người đứng im, dõi vào phòng.
Bóng trắng? Hay… chính hắn?