Từ khi tìm thấy mảnh giấy bị xé và dòng chữ cảnh báo, lòng tôi cứ như bị treo lơ lửng trên một sợi chỉ mảnh. Bóng người ngoài cửa kính vẫn còn ám ảnh, ánh mắt vô hình ấy cứ dõi theo tôi mọi lúc. Nhưng càng sợ hãi, tôi càng thôi thúc phải biết sự thật.
“Giấu trong giếng…” – những chữ rách nát vẫn còn vang lên trong đầu, dai dẳng như tiếng thì thầm trong mơ. Tôi biết rõ trường mình chỉ còn một cái giếng cũ, nằm ở phía sau dãy nhà kho, nơi từ lâu không ai lui tới. Học sinh vẫn rỉ tai nhau rằng đó là chỗ “có ma”, vì nước trong giếng đã cạn, thành giếng rêu xanh lởm chởm, từng có người ngã xuống chết.
Tối đó, tôi trằn trọc mãi không ngủ được. Bên ngoài cửa sổ, tiếng côn trùng rỉ rả, xen tiếng chó sủa từng hồi. Mỗi lần nhắm mắt, tôi lại thấy bóng người ngoài lớp kính. Đến khi kim đồng hồ nhích gần nửa đêm, tôi vùng dậy.
Tôi khoác áo khoác mỏng, nhét quyển sổ đen vào cặp, rồi khẽ mở cửa ra ngoài. Con ngõ nhỏ vắng tanh, ánh trăng lạnh hắt xuống từng mái nhà. Tim tôi đập mạnh trong lồng ngực, nhưng bước chân không dừng lại.
Phải đến giếng. Dù có gì trong đó, mình cũng phải biết.
Cổng trường về đêm khép hờ, ổ khóa gỉ sét như đã lâu không ai buồn khóa chặt. Tôi len lén chui qua khe hở, tim đập dồn dập như thể sắp bị bắt quả tang. Sân trường im phăng phắc, hàng cây bàng rũ bóng như những cánh tay khẳng khiu.
Tôi lần theo lối mòn ra phía nhà kho cũ. Ở đó, ánh trăng bạc chỉ soi lờ mờ những mảng tường loang lổ. Và cuối cùng, tôi thấy giếng.
Cái giếng tròn, thành xây gạch đã vỡ vụn nhiều chỗ, rêu xanh phủ đặc. Lòng giếng tối om, sâu hun hút, gió thổi qua phát ra âm thanh ù ù lạnh gáy. Tôi khựng lại, nuốt khan, nhưng rồi bước thêm.
Tôi mở cặp, lấy quyển sổ đen ra, soi dưới ánh trăng. Mấy chữ nguệch ngoạc dở dang “giấu trong… giếng” nhòe nát, nhưng đủ khiến tôi rùng mình.
Tôi cúi xuống, rọi đèn pin điện thoại. Ánh sáng mờ chập chờn rơi vào đáy giếng. Ở đó, giữa đống lá mục và đất cát, lấp ló thứ gì đó như mảnh gỗ mục.
Tim tôi thót lên. Quả thật, có vật gì bị giấu trong giếng này.
Tôi quay quanh tìm sợi dây. Gần đó, có mấy thanh tre cũ dựng sát tường. Tôi buộc chặt áo khoác vào đầu một cây, cố gắng thò xuống để khều mảnh gỗ. Bàn tay run rẩy, mồ hôi rịn ra dù đêm mát lạnh.
Cây tre chạm được vào vật kia. Tôi khều nhẹ, nó lăn sang bên, kêu cạch một tiếng. Lúc rọi đèn, tôi thấy rõ: một chiếc hộp gỗ vuông, mục nát nhưng vẫn còn giữ hình dạng.
Tôi cố gắng khều kéo lên. Mất một hồi, cuối cùng chiếc hộp kẹt mép thành giếng, tôi run rẩy dùng tay kéo hẳn ra.
Hộp ẩm ướt, nặng trĩu, mùi mốc xộc thẳng lên mũi. Tôi đặt nó xuống đất, tim đập loạn.
Ngay khi bàn tay tôi vừa chạm vào chốt hộp, phía sau vang lên tiếng động lạo xạo.
Tôi giật bắn, quay ngoắt lại.
Dưới ánh trăng, ở góc nhà kho… một bóng người.
Hắn đứng im, dáng cao, vai hơi gập, giống hệt hình bóng tôi đã thấy ngoài cửa kính. Không tiếng nói, không tiếng chân, chỉ im lặng nhìn tôi.
Tim tôi dội lên tận cổ họng. – Ai… ai đó?!
Không lời đáp. Chỉ có ánh mắt mơ hồ, sáng tối nhập nhằng.
Tôi lùi dần, bàn tay vẫn siết chặt chiếc hộp. – Ông là ai? Tại sao lại theo tôi?
Bóng người nhích một bước. Gạch rêu kêu rắc. Trái tim tôi thắt lại, chân cứng đờ.
Rồi hắn cất giọng. Khàn khàn, mệt mỏi: – Đừng mở…
Tôi chết lặng. Lời hắn nói, không phải gió, không phải ảo giác. Là một con người. Một kẻ đang cố ngăn tôi.
Tôi siết chặt hộp gỗ, run run: – Bên trong có gì? Nó… có liên quan đến Tường đúng không?
Bóng người lặng im một nhịp, rồi lại thì thầm: – Sẽ… nguy hiểm. Cậu… không được biết.
Nỗi sợ dâng trào, nhưng đồng thời, sự quyết tâm cũng bùng lên. Tất cả những ngày qua, tôi đã chịu đựng bao nhiêu ám ảnh, bao nhiêu câu hỏi. Bây giờ, chiếc hộp này chính là câu trả lời.
Tôi hít mạnh, nhìn thẳng bóng người: – Tôi phải biết!
Nói rồi, mặc cho chân run lẩy bẩy, tôi bật chốt, mở nắp hộp.
Một mùi hôi mốc nồng nặc xộc ra, khiến tôi suýt nôn. Ánh trăng chiếu xuống, soi rõ bên trong:
Những tập giấy ố vàng, loang lổ, cùng một tấm ảnh chụp tập thể lớp. Ở hàng cuối, có một gương mặt bị khoanh tròn, nét mặt u ám – chính là Tường.
Tôi nghẹn thở. Bên cạnh tập giấy là một vật nhỏ gói trong vải cũ. Tôi run rẩy mở ra… một chiếc bút máy, đã gỉ loang đỏ như máu.
Ngay khoảnh khắc ấy, gió nổi lên ào ạt, thổi rít quanh thành giếng. Bóng người kia lao một bước tới, giọng khàn vỡ ra: – Tôi đã bảo đừng mở mà!!!
Tôi hoảng hốt ôm chặt chiếc hộp, lùi sát thành giếng. Trong thoáng chốc, ánh trăng quét qua gương mặt hắn.
Tôi chết sững.
Đó là khuôn mặt… giống Tường đến rùng rợn.