nhật ký bàn cuối

Chương 14: Chiếc hộp bị cướp


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tôi chết sững trong ánh trăng bạc lạnh. Khuôn mặt ấy—quá giống Tường. Đôi mắt sâu thẳm, gò má gầy, làn da tái nhợt như chưa từng hít thở ánh sáng ban ngày. Tim tôi đập dồn dập, lồng ngực như muốn nổ tung.

“Tường… phải không?” – Giọng tôi run bần bật, yếu ớt như sắp tắt.

Người kia không trả lời, chỉ bước thêm một bước, bàn tay thon dài run rẩy chìa ra. Tôi thấy rõ trong mắt hắn có tia gì đó hỗn loạn: vừa khẩn thiết, vừa dữ dằn.

“Đưa… cái hộp đây.”

Tôi ôm chặt chiếc hộp gỗ vào ngực, như đứa trẻ sợ bị cướp món đồ quý nhất. – Tại sao? Trong này có gì? Nó liên quan đến cậu, đúng không?

Hắn giật mạnh tay, như muốn cướp. Tôi vùng vẫy, lùi lại. Thành giếng ngay sau lưng khiến chân tôi trượt trên lớp rêu ướt. Tim tôi thót lên, chỉ cần thêm một chút, tôi sẽ ngã nhào xuống hố sâu.

“Đừng tìm nữa!” – Hắn gầm lên, giọng khản đặc như xé toạc màn đêm. “Có những thứ… không nên biết.”

Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, thấy trong đó loáng thoáng sự sợ hãi nhiều hơn là hận thù. Nhưng chính điều ấy càng thôi thúc tôi. – Không! Tôi phải biết!

Tôi quay người định bỏ chạy, nhưng hắn đã nhanh hơn, tóm chặt cổ tay tôi. Sức mạnh bất ngờ khiến tôi loạng choạng, chiếc hộp suýt rơi.

“Buông ra!” – Tôi hét, dùng hết sức đẩy hắn.

Trong giây phút giằng co, nắp hộp bật mở, vài tập giấy ố vàng văng ra, bay lả tả xuống đất. Tấm ảnh tập thể lăn đến mép giếng, trượt một nửa trên thành rêu trơn.

Mắt hắn trợn lên, hoảng loạn nhào tới.

Trong thoáng chốc, tôi tưởng hắn lao vào tôi, nhưng không—hắn chụp lấy tấm ảnh, giữ nó chặt trong tay, như đó là thứ quan trọng nhất trên đời.

Ánh trăng soi gương mặt hắn lúc cúi xuống. Khuôn mặt ấy, sống mũi, đôi mắt… không thể lẫn đi đâu được.

Tường.

Hoặc… một ai đó quá giống Tường.

Tôi nghẹn giọng: – Cậu… thật sự là ai?

Hắn thở dốc, mồ hôi lấm tấm. Rồi không đáp, hắn gom vội giấy tờ và chiếc bút gỉ máu, nhét lại vào hộp. Trước ánh mắt chết lặng của tôi, hắn quay phắt, lao vào bóng tối phía rừng cây sau nhà kho.

Tôi choàng tỉnh, hét lớn: – Đứng lại!

Tôi lao theo, chân đạp lá khô kêu sột soạt, tim đập như muốn nổ tung. Nhưng bóng hắn lẩn nhanh như cơn gió. Bóng lưng gầy guộc, chiếc hộp ôm trong tay, dần khuất vào màn đêm đặc quánh.

Tôi dừng lại, thở hổn hển, mồ hôi lạnh chảy ròng. Trước mặt chỉ còn khoảng trống mênh mông, tiếng ve rỉ rả xen tiếng côn trùng, và tiếng gió hú qua rặng cây.

Chiếc hộp… đã bị cướp mất.

Tôi đứng bất động rất lâu. Trong đầu chỉ còn lại câu hỏi: hắn là ai? Là Tường trở về từ cái chết, hay một kẻ nào khác mang gương mặt giống hệt? Tại sao hắn cố giấu đi, không cho tôi mở? Và tại sao… hắn lại sợ tấm ảnh đến thế?

Tôi quay về giếng. Ở mép đất, vẫn còn sót lại một mảnh giấy nhỏ, chưa kịp bị hắn nhặt. Tôi run rẩy cúi xuống, nhặt lên. Giấy đã ướt, chữ nhòe nát, nhưng còn đọc được một hàng chữ run run:

“…đêm đó, không ai cứu được…”

Tôi lạnh buốt sống lưng.

“Đêm đó”? Chính là “cái đêm năm xưa” mà cả trường vẫn rì rầm? Và ai là người không thể cứu?

Tôi siết chặt mảnh giấy, ngẩng lên nhìn bầu trời trăng lạnh. Nỗi sợ trộn lẫn quyết tâm. Chiếc hộp đã bị cướp, nhưng tôi không thể dừng lại. Nếu không, cả đời này tôi sẽ mãi bị bóng người sau lớp kính dõi theo.

Tôi thì thầm, giọng như lời thề trong đêm: – Dù cậu là ai… Tường hay không Tường… tôi cũng phải tìm ra sự thật.

Và tôi biết, đây mới chỉ là khởi đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×