nhật ký bàn cuối

Chương 16: Thầy quản sinh biến mất


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tôi không sao chợp mắt được sau khi nghe Khải kể lại. Trong đầu, từng chi tiết cứ nối vào nhau, như một sợi dây đang dần xiết chặt. “Đêm đó” không còn chỉ là một lời đồn vớ vẩn. Nó là sự thật. Và sự thật ấy đã bị ai đó ém nhẹm.

Nhưng còn một manh mối quan trọng khác – lời Khải nói rằng thầy quản sinh năm ngoái từng có mặt. Chính thầy là người duy nhất nhìn rõ sự việc, trước khi biến mất khỏi ngôi trường này. Nếu tìm được thầy, tôi sẽ có được lời giải đáp.

Sáng hôm sau, tôi lấy cớ mượn hồ sơ cho câu lạc bộ, lẻn vào phòng văn thư. Đống sổ sách dày cộp, mùi giấy cũ ngai ngái. Tôi lật từng quyển, cuối cùng cũng thấy tên: Nguyễn Văn Lâm – quản sinh ký túc xá, nghỉ việc tháng 6 năm ngoái.

Phần ghi chú chỉ vỏn vẹn một dòng: “Chuyển công tác, không liên lạc.”

Tôi nhíu mày. Một nhân viên lâu năm, bỗng dưng rời đi không lý do, lại không để lại địa chỉ. Quá bất thường.

Tôi thử hỏi vài thầy cô lớn tuổi. Họ đều lắc đầu, né tránh, thậm chí còn bảo tôi “lo học đi, đừng đào bới mấy chuyện không đâu.” Nhưng ánh mắt họ – ánh mắt thoáng sợ hãi – đã tố cáo tất cả.

Chiều hôm đó, tôi quyết định đi xa hơn. Tôi tìm đến khu phố nhỏ phía nam thị trấn, nơi nghe nói có vài cựu giáo viên từng sinh sống. Sau khi dò hỏi vài tiệm tạp hóa, cuối cùng một bà lão bán nước gật gù:

“Thầy Lâm à? Ờ, nhớ chứ. Ông ta thuê trọ ở đây gần chục năm. Hiền lắm, hay giúp con nít trong xóm học bài. Nhưng mà… từ năm ngoái, tự dưng dọn đi. Đi trong đêm, không báo ai. Phòng trọ còn nguyên đồ đạc, chủ nhà lên thấy lạnh ngắt. Chỉ còn lại cái khóa gỉ treo ngoài cửa.”

Tôi lạnh sống lưng. – Bà có biết ông ấy đi đâu không ạ?

Bà lão chép miệng: – Ai mà biết. Có người bảo ông ta về quê, có người bảo bỏ xứ đi vì gặp chuyện gì ghê gớm lắm. Chỉ chắc một điều, từ hôm đó đến nay, chẳng ai còn thấy ông Lâm nữa.

Tối hôm ấy, tôi quay về trường, lòng trĩu nặng. Từng mảnh ghép càng ngày càng bất ổn:

– Học sinh ký túc nghe thấy tiếng kêu cứu.
– Bóng trắng cạnh giếng là Tường.
– Thầy Lâm chạy ra, rồi lập tức biến mất khỏi trường.
– Một năm sau, cả hồ sơ lẫn tung tích đều bị xóa sạch.

Có phải thầy đã thấy điều gì mà không nên thấy? Có phải thầy bị buộc im lặng? Hay tệ hơn… ông đã trả giá bằng chính mạng sống của mình?

Trong đầu tôi vang vọng giọng Khải: “Nhiều người từng thử… rồi cũng bỏ cuộc.”

Đêm ấy, khi tôi đang ngồi bên bàn, bất giác có tiếng động lạ ngoài hành lang. Tôi bước ra. Gió đêm thổi lạnh. Đèn tuýp nhấp nháy.

Một mảnh giấy nhỏ bị gió cuốn lăn đến chân tôi. Tôi cúi nhặt lên, tim bỗng ngừng đập một nhịp.

Chữ viết nguệch ngoạc, vội vã:

“Đừng tìm thầy Lâm nữa. Ông ấy đã không còn. Nếu còn cố chấp, người tiếp theo sẽ là cậu.”

Mảnh giấy dơ bẩn, ẩm ướt, như vừa được nhặt lên từ mặt đất. Tôi siết chặt nó trong tay, lòng trào dâng một nỗi sợ lẫn giận dữ.

Có ai đó đang theo dõi từng bước đi của tôi. Có ai đó biết rõ tôi đang làm gì. Và họ muốn tôi dừng lại.

Nhưng chính sự đe dọa này lại khiến tôi quyết tâm hơn. Nếu không còn ai dám tìm sự thật, thì tôi sẽ làm. Dù cái giá phải trả có là gì đi nữa.

Tôi quay về phòng, đặt mảnh giấy bên cạnh cuốn sổ đen. Trong ánh đèn vàng vọt, cả hai vật chứng nằm đó như hai con mắt âm thầm dõi theo tôi.

Sự thật về “đêm đó” đã được che phủ bằng lớp bụi dày của sự im lặng và sợ hãi. Nhưng sớm muộn gì, tôi cũng phải xới tung nó lên.

Và trong lòng tôi, cái tên “Tường” vang vọng, lạnh lẽo như tiếng gõ cửa giữa đêm khuya.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×