Gió đêm luồn qua tán cây, thổi từng cơn lạnh buốt. Tôi đứng chôn chân, mắt không rời khỏi cái bóng kia. Hắn vẫn im lặng, chỉ giơ tay ra hiệu, như một lời gọi không thành tiếng.
Cổ họng tôi khô khốc. Toàn thân run rẩy, nhưng đôi chân lại tự bước về phía trước, như bị thôi miên. Mỗi bước tiến gần, tim tôi đập loạn, dồn dập hơn cả tiếng gió.
Đến khi chỉ còn cách cái bóng vài mét, tôi mới nhận ra: đó là một người thật. Không phải ảo giác, không phải bóng ma. Ánh trăng lờ mờ chiếu lên khuôn mặt hắn – gầy guộc, hốc hác, đôi mắt sâu hoắm như chứa cả vực tối.
Tôi lắp bắp:
– Anh… là ai?
Hắn không đáp. Một lát sau, giọng khàn khàn vang lên, như lẫn trong gió:
– Cậu… có thấy cuốn sổ không?
Tôi giật thót, ôm chặt balo.
– Sổ… sổ nào?
Hắn bước thêm một bước. Ánh trăng hắt rõ hơn: bộ đồng phục cũ, sờn vai, màu vải ngả vàng như đã lâu không giặt. Tôi nhìn thấy rõ cổ áo bị sờn, và… chiếc phù hiệu trường may dở, sắp rơi ra.
Trái tim tôi thắt lại. Đúng là đồng phục của trường. Nhưng đã lỗi thời – mẫu của năm ngoái.
Hắn nghiêng đầu, ánh mắt lóe lên kỳ lạ:
– Cậu đã đọc rồi… phải không? Những gì tôi viết.
Tôi sững người. Câu nói ấy… như một lưỡi dao lạnh xuyên vào tim.
– Vậy… anh là… Tường? – Tôi run run thốt ra cái tên.
Không khí nặng nề. Gió bỗng lặng đi.
Người đối diện thoáng nhắm mắt, rồi mở ra, ánh nhìn như xuyên thủng tôi.
– Đúng. Tôi là Tường.
Tôi đứng chết lặng. Hơi thở nghẹn lại. Biết bao câu hỏi dồn lên nhưng cổ họng tắc nghẽn.
Tường – cái tên bị cả trường cố tình lãng quên. Tường – người biến mất sau “đêm đó.” Tường – chủ nhân của những dòng nhật ký đầy tuyệt vọng.
Mà giờ, cậu ta đang đứng ngay trước mặt tôi.
– Nhưng… tại sao? – Tôi lắp bắp. – Mọi người nói anh… đã…
Tường cắt ngang:
– Đừng tin những gì họ nói. Họ che giấu. Họ lừa dối.
Giọng cậu ta trầm, đanh, nghe như dội từ đáy giếng sâu thẳm.
– Đêm đó… điều họ làm với tôi… – Tường ngừng lại, mắt đỏ ngầu. – Không ai dám nhìn. Không ai dám lên tiếng. Và rồi, họ để mặc tôi biến mất, như chưa từng tồn tại.
Tôi run bắn. Từng chữ của Tường như tát thẳng vào nỗi sợ trong lòng tôi.
– Thầy Lâm… – tôi lấy hết can đảm hỏi. – Thầy quản sinh… ông ấy đã thấy chuyện gì xảy ra đêm đó, đúng không?
Ánh mắt Tường lóe lên, đầy căm phẫn.
– Ông ta đã thấy. Ông ta hứa sẽ giúp. Nhưng rồi… ông ta cũng bỏ chạy. Như tất cả bọn họ.
– Ông ấy… bây giờ ở đâu?
Tường bật cười khan, nụ cười méo mó:
– Không còn nữa. Ai dám nhìn sự thật… đều biến mất cả.
Lời nói ấy khiến máu trong tôi lạnh toát. Tôi nuốt khan, cố hỏi thêm:
– Vậy… tại sao lại là tôi? Tại sao anh để lại giấy, để lại tín hiệu… cho tôi?
Tường im lặng nhìn tôi một lúc lâu, đôi mắt trũng sâu lay động. Rồi cậu ta tiến lại, chỉ tay vào ngực tôi:
– Vì cậu là người duy nhất không quay mặt đi. Cậu đã đọc. Cậu đã hỏi. Và… cậu đã nghe thấy tôi.
Tôi sững sờ. Lời nói ấy như một sợi dây trói buộc. Tôi không thể phủ nhận: đúng, tôi đã bị cuốn vào. Tôi đã nhìn thẳng vào cái tên mà tất cả cố tình lãng quên.
Bỗng, phía xa vang lên tiếng động – như tiếng bước chân dồn dập, ai đó đang tiến đến. Tường quay phắt đầu, mắt nheo lại, căng thẳng.
– Không còn thời gian. – Giọng cậu ta gấp gáp. – Cậu phải tìm ra sự thật. Đừng tin vào họ.
Nói rồi, Tường lùi dần về phía bóng tối sau rặng cây. Tôi hoảng hốt gọi theo:
– Khoan đã! Anh… hãy nói rõ cho tôi! “Đêm đó” rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nhưng Tường đã biến mất, như tan vào màn đêm. Chỉ còn tiếng gió rít qua miệng giếng, vang vọng lạnh lẽo.
Tôi đứng một mình, hai tay run rẩy. Tim đập dữ dội, vừa sợ hãi vừa hoang mang. Tường – bằng xương bằng thịt – thực sự đã xuất hiện. Và cậu ta nói, sự thật vẫn còn bị chôn vùi.
Trong đầu tôi hiện lên vô số câu hỏi, nhưng cũng một nỗi kinh hoàng: ai vừa chạy tới? Ai đang lùng theo dấu vết của tôi và Tường?
Tôi kéo balo, lao nhanh khỏi khu giếng. Lòng tôi ngập tràn nỗi ám ảnh: liệu mình vừa chạm vào sự thật, hay vừa bước sâu hơn vào chiếc bẫy không lối thoát?