Tiếng gió rít qua hàng cây, mang theo hơi ẩm lạnh buốt khiến da tôi rợn gai ốc. Tôi vừa rời khỏi giếng cũ, bước nhanh trên con đường mòn dẫn về ký túc, thì bất giác lưng nổi da gà. Cảm giác ấy – rõ ràng có ánh mắt nào đó đang dán chặt sau gáy tôi.
Tim tôi đập mạnh. Tôi cố kìm không quay lại ngay, chỉ tăng tốc bước chân. Nhưng từng tiếng lá khô kêu rắc rắc phía sau như xác nhận: đúng, có người đang bám theo.
Tôi dừng lại đột ngột. Bóng tối phía sau im lìm. Không một tiếng động. Chỉ có tiếng côn trùng rỉ rả.
Tôi hít sâu, quay phắt lại.
Chẳng có ai cả. Con đường trải dài, ánh trăng loang lổ qua tán cây, chỉ chiếu xuống những mảng đất sáng tối lẫn lộn.
Nhưng tôi biết mình không nhầm.
Tôi bắt đầu chạy. Tiếng bước chân của tôi nện xuống đất, nhưng lẫn trong đó – có nhịp chân thứ hai, gấp gáp hơn, gần sát sau lưng.
Tôi quay đầu lần nữa, thoáng thấy một bóng đen lướt nhanh vào khoảng tối, biến mất sau một gốc cây to.
Trái tim tôi thót lại. Không còn nghi ngờ gì nữa: có kẻ đang theo tôi.
Đường về ký túc xá như dài vô tận. Tôi lao qua những bồn hoa, góc sân sau dãy phòng thí nghiệm. Ánh đèn hành lang xa xa le lói như một điểm cứu rỗi, nhưng cũng xa tít tắp.
Phía sau, bóng đen vẫn bám theo. Có lúc hắn cố tình để tôi nghe thấy bước chân, như muốn trêu chọc, uy hiếp.
Tôi nghiến răng, vội rẽ sang hướng thư viện – nơi tôi biết có nhiều ngõ hẹp, có thể lẩn trốn. Nhưng vừa đến sân sau, tôi khựng lại: bóng đen đã đứng đó từ bao giờ, chặn trước cửa thư viện, dáng cao gầy, bất động.
Tôi hoảng loạn, quay ngược lại, thì ở phía cuối con đường mòn, lại một bóng người khác xuất hiện.
Hai bóng đen.
Chúng đứng cách xa, nhưng rõ ràng đang ép tôi vào giữa.
Tôi thụt lùi, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Trong đầu tôi lóe lên cái tên: “Họ” – những kẻ Tường nói đã che giấu mọi chuyện. Phải chăng bọn họ đang bám sát, để không cho tôi đào sâu thêm?
Tiếng cười khẽ vang lên. Không phải tiếng của học sinh, mà là thứ giọng khàn trầm, khiến máu tôi đông cứng.
– Mày tò mò quá rồi, nhóc. – Một giọng đàn ông vang lên từ phía bóng đen bên trái. – Lẽ ra nên dừng lại từ trước.
Tôi lùi thêm một bước, lưng suýt chạm vào bức tường gạch thư viện.
– Các người… là ai? – Tôi cố giữ giọng, nhưng run rẩy.
Không ai trả lời. Chỉ có tiếng bước chân từ hai phía đang dần tiến lại, đồng bộ như nhịp trống báo tử.
Tôi liều lĩnh cúi xuống, nhặt một hòn gạch vỡ dưới chân, siết chặt trong tay. Mắt dán chặt, sẵn sàng chống cự nếu chúng lao đến.
Bất ngờ, từ xa vang lên tiếng còi xe và ánh đèn pin quét ngang – có lẽ là bác bảo vệ đi tuần. Trong khoảnh khắc ấy, hai bóng đen khựng lại.
Tôi chưa kịp định thần, họ đã lùi nhanh vào màn đêm, biến mất y như chưa từng xuất hiện.
Chỉ còn tôi, thở dốc, tay vẫn cầm hòn gạch nặng trịch.
Bác bảo vệ bước đến, nhíu mày nhìn tôi:
– An? Sao còn ở đây giờ này?
Tôi không biết phải trả lời thế nào. Chỉ lắc đầu, cố giấu vẻ hoảng loạn. Bác bảo vệ càu nhàu mấy câu rồi ra hiệu tôi về ngay ký túc.
Tôi gật gượng, nhưng tim vẫn đập thình thịch. Hình ảnh hai bóng đen vừa rồi ám ảnh trong đầu tôi như lưỡi dao treo lơ lửng.
Có kẻ đang thật sự theo dõi. Không chỉ Tường… mà còn một thế lực khác, bằng xương bằng thịt.
Và tôi đã lọt vào tầm ngắm của họ.
Đêm ấy, tôi nằm trằn trọc, không sao chợp mắt. Trong đầu chỉ quanh quẩn ba chữ Tường đã nói trước khi biến mất:
“Đừng tin họ.”
Nhưng “họ” là ai? Thầy cô? Học sinh? Hay một thế lực mờ ám tồn tại ngay trong trường này?
Tôi kéo chăn kín đầu, lắng nghe khoảng lặng rợn ngợp của ký túc. Trong khoảnh khắc ấy, tôi thề mình nghe thấy tiếng gõ nhè nhẹ vào cửa sổ phòng. Như thể… có ai đó vẫn chưa bỏ đi.