nhật ký bàn cuối

Chương 3: Mảnh giấy trong hộc bàn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, tôi đến trường sớm hơn mọi khi. Sân trường còn vắng, hàng cây phượng vẫn ngái ngủ, lá rụng lác đác trên lối đi. Tôi muốn có thêm thời gian, muốn kiểm chứng một điều: liệu ai đó có để lại hồi đáp cho dòng chữ mà tôi đã viết trên mặt bàn hôm qua.

Cửa lớp 12A2 hé mở, tôi hít một hơi dài rồi bước vào. Căn phòng vắng lặng, chỉ có tiếng gió lùa qua khung cửa sổ. Tôi chậm rãi tiến về cuối lớp, tim đập dồn dập.

Trên mặt bàn, ngay dưới dòng chữ bằng bút bi “Tôi thấy bạn” của tôi, đã có thêm một nét khắc mới. Nét chữ nhỏ nhưng sâu, khắc bằng dao nhọn hay vật cứng nào đó.

“Cảm ơn. Tôi không còn một mình.”

Tôi chết lặng, ngón tay run rẩy chạm vào đường khắc mới. Nó thật sự tồn tại. Không phải ảo giác. Không phải do trí tưởng tượng. Ai đó, hoặc thứ gì đó, đã trả lời tôi.

Tôi ngồi phịch xuống ghế, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Vừa sợ hãi, vừa hoang mang, lại có chút… thương cảm. Người để lại lời nhắn này là ai? Còn ở trường không? Hay đã rời đi từ lâu?

Trong lúc đầu óc rối bời, tôi sực nhớ đến mảnh giấy tôi tìm được hôm qua, vẫn giấu trong cặp. Tôi lôi ra, trải phẳng lên bàn. Bỗng, tôi phát hiện thêm một chi tiết lạ: ở mép dưới của mảnh giấy, có một vết xé, như thể nó chỉ là một phần của trang giấy lớn hơn.

Vậy nghĩa là… trong hộc bàn có thể còn những mảnh giấy khác?

Ý nghĩ lóe lên, tôi lập tức cúi xuống. Hộc bàn trống rỗng, chỉ có vài vết bụi, mẩu giấy vụn. Nhưng ở góc trong cùng, có một khe hở nhỏ. Tôi thử đưa ngón tay luồn vào, cào cào. Quả nhiên, chạm phải vật gì đó cứng. Tôi móc ra được một mảnh giấy gập tư, bám đầy bụi.

Tôi phủi bụi, mở ra. Trên giấy là nét chữ vội vàng, nghiêng ngả:

“Ngày nào chúng nó cũng cười nhạo tôi. Tôi nói với thầy cô, nhưng chẳng ai tin. Tôi viết ở đây, để ít ra chiếc bàn này nghe tôi nói.”

Tôi lặng người. Lời tâm sự đầy đau đớn, như một vết xước hằn sâu trong tâm hồn người viết. Hóa ra, cái bàn này đã trở thành nơi duy nhất lắng nghe cậu ấy.

Tiếng chuông reo vang, học sinh lần lượt kéo vào lớp. Tôi giấu vội mảnh giấy vào trong cặp, cố làm như không có gì. Nhưng suốt cả buổi, tôi không sao tập trung.

Giờ ra chơi, nhóm bạn nam bàn trên lại quay xuống trêu chọc:
– Ê An, ngồi bàn đó thấy gì chưa? Có ai kéo tóc mày chưa?
– Hay nghe tiếng gọi tên lúc nửa đêm?

Tiếng cười khúc khích vang lên. Tôi nghiến răng, định bật lại nhưng kìm lại được. Nếu phản ứng, chúng càng hả hê.

Cô bạn đeo kính bên cạnh vẫn giữ im lặng, nhưng tôi thấy đôi vai cô khẽ run. Tôi khẽ hỏi nhỏ:
– Bạn biết chuyện gì đã xảy ra ở bàn này… đúng không?

Cô cứng người, quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt lạ lùng, vừa sợ hãi vừa khổ sở. Rồi bất ngờ, cô đặt tay lên tay tôi, thì thầm gần như không thành tiếng:
– Đừng đào sâu nữa. Nguy hiểm đấy.

Nói xong, cô rụt tay lại, cúi gằm mặt. Tôi ngẩn ngơ. Tại sao mọi người đều cố giấu giếm? Tại sao lại cấm tôi tìm hiểu?

Càng bị ngăn cản, lòng tôi càng nóng ruột. Tôi cảm thấy mình không thể quay lưng với sự thật, đặc biệt khi những mảnh giấy kia cứ như đang van nài tôi hãy đọc tiếp.

Chiều tan học, tôi viện cớ quên sách để nán lại. Lớp học trống trơn, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả dãy bàn ghế. Tôi khóa cửa lớp từ bên trong, rồi bắt đầu lục soát kỹ hộc bàn.

Tôi gõ gõ lên thành gỗ, phát hiện một đoạn có âm thanh khác thường. Tôi dùng móng tay cạy thử, bất ngờ tấm gỗ mỏng bung ra, để lộ một khoảng trống nhỏ bên trong.

Tim tôi thót lại. Ở đó, có thêm vài mảnh giấy nhăn nhúm, bị nhét lộn xộn. Tôi run run kéo ra.

Tổng cộng có bốn mảnh giấy, đều viết nguệch ngoạc:

“Tôi chỉ muốn có một người bạn thôi. Nhưng tất cả đều tránh xa tôi.”

“Tại sao họ nhìn tôi như quái vật?”

“Nếu tôi biến mất… liệu ai còn nhớ?”

“Nếu ai đó tìm thấy… xin hãy tin: tôi không hề nói dối.”


Tôi đọc mà sống lưng lạnh buốt. Những lời này chan chứa nỗi cô độc đến tuyệt vọng. Một học sinh – có lẽ từng ngồi đúng chỗ tôi đang ngồi – đã bị cả lớp, cả trường bỏ mặc.

Đúng lúc ấy, một âm thanh vang lên sau lưng: “Cạch.”

Tôi giật mình quay lại. Cửa lớp hé mở. Ai đó vừa đẩy vào.

Trong khoảng khắc hoảng hốt, tôi nhét vội các mảnh giấy vào túi áo. Và người bước vào không ai khác chính là cô bạn đeo kính.

Cô đứng đó, thở hổn hển, nhìn tôi bằng ánh mắt hoảng loạn.
– Cậu… đã tìm thấy…

Giọng cô run run, gần như bật khóc. Tôi định hỏi thì cô bỗng bước nhanh lại, nắm chặt tay tôi, thì thầm:
– Đừng để ai biết. Làm ơn, giữ bí mật. Nếu không… mọi chuyện sẽ lặp lại.

Nói rồi, cô giật tay tôi, đẩy vội tấm gỗ che khe hộc bàn trở lại như cũ.

Tôi chết lặng, chưa kịp phản ứng thì cô đã lao ra khỏi lớp, bỏ tôi đứng bần thần một mình.

Trong lòng tôi cuộn trào bao câu hỏi. “Mọi chuyện sẽ lặp lại” nghĩa là gì? Người viết những mảnh giấy này rốt cuộc đã trải qua chuyện gì kinh khủng đến mức khiến cả lớp khiếp sợ?

Tôi ôm chặt túi áo, nơi cất giấu những dòng chữ tuyệt vọng. Một ý nghĩ len lỏi: có lẽ chính tôi đã vô tình chạm tay vào vết thương sâu nhất của lớp học này.

Và có lẽ, không còn đường lui nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×