Buổi sáng hôm sau, không khí trong lớp 11A5 khác hẳn mọi ngày. Tiếng xì xào dồn dập ngay khi chuông báo vào học vang lên. Tôi vừa đặt cặp xuống bàn đã nghe một bạn phía trên quay xuống, mặt tái mét:
– Này An, cậu nghe chưa? Minh… mất tích rồi.
Tôi sững người. Minh – cậu bạn gầy nhẳng ngồi bàn thứ hai, thường lặng lẽ không nói nhiều, đôi khi còn là người duy nhất đáp lại lời chào của tôi những hôm chào đầu giờ.
– Mất tích… là sao? – Tôi hỏi, giọng run.
Bạn ấy nuốt khan:
– Hôm qua sau tiết phụ đạo, Minh không về ký túc. Đến sáng nay, giường trống trơn, đồ đạc vẫn còn nguyên. Không ai biết cậu ấy đi đâu.
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Ký ức đêm qua ập về: hai bóng đen bám theo tôi, tiếng bước chân, giọng nói khàn khàn… Và lời Tường từng dặn: “Đừng tin họ. Nếu không, sẽ có người biến mất.”
Cả lớp như ong vỡ tổ. Một số đứa giả vờ lo lắng, nhưng ánh mắt lại lảng tránh. Có đứa còn cười nhạt, như thể Minh biến mất chẳng ảnh hưởng gì.
Tôi ngồi chết lặng ở bàn cuối, mắt nhìn hộc bàn – nơi giấu chiếc hộp và quyển sổ đen. Bỗng tôi nhớ: tối qua, khi rời giếng, tôi đã không kịp kiểm tra lại. Liệu kẻ theo dõi có liên quan đến việc Minh mất tích?
Khi thầy chủ nhiệm bước vào, lớp học lập tức im phăng phắc. Khuôn mặt ông nghiêm nghị, trán hằn sâu nếp nhăn. Ông thông báo:
– Các em, bạn Minh hiện không có mặt. Nhà trường đã liên hệ với phụ huynh, đồng thời báo với công an địa phương. Nhưng… – ông dừng lại, mắt quét qua cả lớp – tôi yêu cầu các em không được tung tin đồn nhảm.
Đám bạn cúi đầu, nhưng tôi nghe rõ tiếng thì thầm từ góc cuối:
– Lại thêm một người ngồi bàn đó biến mất thôi mà…
Giờ ra chơi, tôi lấy hết can đảm đến gặp Mai – bạn cùng phòng ký túc với Minh. Cô ấy mắt thâm quầng, giọng run rẩy:
– Tối qua, mình nghe tiếng gõ cửa phòng. Mở ra thì không có ai. Mình nghĩ là mấy đứa con trai trêu chọc nên không để ý. Nhưng đến sáng… Minh biến mất.
– Cậu có nghe thấy gì khác không? – Tôi hỏi.
Mai lắc đầu, rồi bỗng nhớ ra:
– Ờ… hình như mình nghe tiếng bước chân ngoài hành lang, nhưng rất khẽ, như có ai cố tình lẩn trốn.
Tim tôi đập thình thịch. Giống hệt tiếng bước chân đêm qua tôi nghe thấy.
Chiều hôm đó, tin đồn lan khắp trường: Minh không phải tự ý bỏ đi. Có người nói thấy cậu bị dẫn ra cổng sau, có người quả quyết cậu bị dìm xuống… giếng cũ.
Tôi không biết đâu là thật, đâu là thêu dệt. Nhưng càng nghe, tôi càng thấy lời Tường nói trở thành sự thật.
Trong đầu tôi cứ vang lên câu hỏi: Minh đã biết gì? Có phải cậu đã chạm tới bí mật giống tôi? Và kẻ đứng trong bóng tối… đã ra tay để bịt miệng?
Đêm ấy, tôi trở về phòng ký túc, lòng bất an. Cả dãy hành lang vắng lặng. Khi đi ngang qua phòng Minh, tôi dừng lại. Cánh cửa khép hờ, gió luồn qua khe kẽo kẹt.
Tôi đẩy nhẹ, bước vào. Giường trống, chăn gấp gọn. Trên bàn học, sách vở vẫn xếp ngay ngắn. Tất cả quá bình thường, nhưng chính sự bình thường ấy mới khiến tôi rùng mình.
Trong ngăn bàn, tôi phát hiện một tờ giấy nhỏ. Nét chữ nguệch ngoạc, chỉ vỏn vẹn một câu:
“Nếu tao biến mất, đừng tìm tao ở giếng.”
Tôi chết lặng. Tờ giấy run run trong tay. Minh đã biết trước chuyện gì sẽ xảy ra cho mình.
Trở về phòng, tôi không sao ngủ được. Tiếng gió ngoài cửa sổ, tiếng côn trùng rả rích… tất cả như vọng lại thành tiếng thì thầm gọi tên tôi.
Trong bóng tối, tôi nghe rõ một tiếng động khẽ khàng – như tiếng gõ nhịp vào cửa phòng. Ba tiếng. Dứt khoát.
Tôi trùm chăn kín đầu, nhưng tim đập thình thịch. Không thể nhầm được. Ai đó lại đứng ngoài cửa.
Và lần này, tôi biết chắc: bóng đen đã chọn tôi là người tiếp theo.