nhật ký bàn cuối

Chương 22: Lời nhắn nửa đêm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm hôm đó, tôi gần như không thể chợp mắt. Hình ảnh giường trống của Minh, tờ giấy run rẩy với dòng chữ kỳ lạ ám ảnh từng nhịp tim. Tôi nằm trên giường, chăn trùm kín đầu, nhưng mỗi tiếng gió rít qua khe cửa sổ, mỗi tiếng sàn gỗ kẽo kẹt lại làm toàn thân tôi căng cứng.

Rồi tiếng động ấy vang lên lần nữa.

Ba tiếng gõ. Rõ ràng. Vào cửa phòng tôi.

Tôi cứng người, không dám thở mạnh. Mắt tôi dán chặt lên trần nhà mờ tối, tai lắng nghe từng âm thanh. Đầu óc tôi gào thét: “Không được mở cửa! Không được bước ra!”

Nhưng ngay sau đó, có tiếng sột soạt khe khẽ – như ai đó đang nhét thứ gì qua khe cửa. Rồi im bặt.

Cả hành lang chìm vào yên lặng, đến mức tôi nghe rõ tiếng kim giây đồng hồ tích tắc.

Tôi run rẩy ngồi dậy, chân bước khẽ xuống giường. Mỗi bước đi như nặng ngàn cân. Khi tôi mở cửa phòng, hành lang vắng tanh. Chỉ có ánh đèn vàng mờ mờ hắt xuống nền gạch lạnh ngắt.

Trước cửa phòng tôi, một mảnh giấy nhỏ gập đôi nằm gọn ghẽ.

Tôi hít một hơi, nhặt lên. Nét chữ quen thuộc – vẫn là chữ nghiêng vội, gấp gáp – hệt như trong quyển sổ đen.

Nếu muốn biết sự thật, gặp tao ở sân sau lúc 3 giờ. Đừng cho ai hay.

Cuối giấy, ký hiệu duy nhất: một chữ T.

Tim tôi đập loạn. Tường. Chính là cậu. Không thể nhầm được.

Tôi ngồi bất động trên giường hồi lâu, mảnh giấy nắm chặt trong tay, lòng ngổn ngang. Đây có phải bẫy không? Có thể chính kẻ bám theo tôi đêm trước đã giả mạo chữ Tường để dụ tôi ra ngoài. Nhưng… nét chữ này, tôi đã nhìn thấy quá nhiều lần trong những trang nhật ký. Nó quá thật, quá quen.

Tôi nhìn đồng hồ. 2 giờ 40.

Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Chỉ còn 20 phút.

Cuối cùng, tôi khoác áo khoác, lặng lẽ mở cửa. Hành lang tối om, tiếng gió hun hút qua cửa sổ dài khiến tôi gai người. Tôi bước từng bước, cố không gây tiếng động.

Khi đến sân sau, không gian im ắng đến rợn người. Ánh trăng bị mây che lấp, chỉ còn bóng cây vặn vẹo như những bàn tay khổng lồ.

3 giờ.

Không ai cả.

Tôi siết chặt mảnh giấy trong túi áo, tai căng ra nghe ngóng. Rồi một âm thanh vang lên – tiếng huýt sáo khe khẽ, ngắt quãng, phát ra từ hướng giếng cũ.

Tôi quay đầu, tim dội thẳng lên cổ họng. Một bóng người cao gầy đang đứng dưới tán cây bàng, lưng quay về phía tôi.

Ánh trăng ló ra, hắt xuống bờ vai gầy gò ấy. Bóng người không nhúc nhích, nhưng tôi thấy rõ bàn tay trái khẽ nâng lên… và giơ về phía tôi một cuốn sổ nhỏ.

Cuốn sổ khác với quyển tôi đang giữ.

– Tường? – Tôi khẽ gọi, giọng nghẹn lại.

Bóng người không đáp. Chỉ ngẩng đầu, hé lộ gương mặt mờ ảo trong bóng tối. Một thoáng, tôi nhận ra đôi mắt sâu hoắm, ánh nhìn chất chứa sự tuyệt vọng lẫn giận dữ.

Rồi cậu ta đặt cuốn sổ xuống đất, chỉ tay ra phía sau trường – nơi những dãy nhà cũ bỏ hoang nằm im lìm.

Tôi chưa kịp phản ứng thì một luồng gió mạnh ập đến, lá cây xào xạc. Khi ngước lên, bóng người đã biến mất.

Chỉ còn cuốn sổ nằm trên nền đất lạnh lẽo, trang bìa nhàu nhĩ, dính vệt bùn mờ.

Tôi cúi xuống, nhặt cuốn sổ, tim đập dữ dội. Trong ánh trăng lờ mờ, tôi đọc được dòng chữ nguệch ngoạc nơi trang đầu:

Sự thật nằm trong phòng nhạc cũ. Đừng để họ tìm ra trước mày.

Phòng nhạc cũ.

Tôi cắn môi, mảnh giấy trong túi áo và cuốn sổ mới trong tay như hai mảnh ghép kinh hoàng.

Dù sợ hãi đến tê người, tôi biết mình không thể quay lại nữa. Tường đang dẫn tôi đi sâu hơn vào cái đêm năm xưa.

Và giờ, tôi chỉ còn cách tiến về phía trước.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×