nhật ký bàn cuối

Chương 23: Phòng nhạc cũ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm sau, lớp học vẫn ngập trong bầu không khí u ám vì sự biến mất của Minh. Thầy chủ nhiệm cố gắng giữ trật tự, nhưng tôi thấy rõ ánh mắt mọi người luôn tránh nhìn về bàn cuối. Tôi im lặng, giấu cuốn sổ mà Tường để lại trong đáy cặp, lòng không thôi nhói lên.

Mọi tiết học trôi qua trong mơ hồ. Tôi chỉ mong hết giờ để có thể lặng lẽ rời lớp, tìm đến phòng nhạc cũ như lời nhắn.

Ngôi trường này có một dãy nhà phía sau đã bỏ hoang từ lâu. Nghe nói ngày trước là khu dành cho các lớp năng khiếu: phòng nhạc, phòng vẽ, phòng sân khấu nhỏ… Nhưng vì sự cố cháy điện mấy năm trước, toàn bộ dãy nhà ấy bị đóng cửa.

Tôi men theo hành lang dài, đi vòng qua sân thể dục, tim đập liên hồi. Đứng trước khu nhà cũ, tôi thoáng rùng mình. Cửa gỗ bong tróc, những ô kính vỡ còn sót lại như những con mắt méo mó. Bụi bám dày đặc, mạng nhện chằng chịt. Không khí lạnh và ẩm như một nấm mồ khổng lồ.

Cửa phòng nhạc khép hờ, bản lề han gỉ kêu cọt kẹt khi tôi đẩy vào.

Một luồng hơi lạnh ập đến, làm tôi nổi da gà.

Bên trong, ánh sáng yếu ớt lọt qua vài khe cửa vỡ. Những chiếc ghế gãy, bụi phủ dày trên sàn gỗ. Góc phòng, một cây piano cũ kỹ, nắp gãy xộc xệch, phím vàng ố.

Tôi bước nhẹ, tai căng ra như sợ ai đó đang ẩn trong bóng tối.

Và rồi tôi thấy — trên bảng đen phủ bụi, ai đó từng viết bằng phấn trắng:

“Đêm đó, tôi đã thấy tất cả.”

Dòng chữ run rẩy, vội vã, nhưng rõ ràng là mới. Phấn còn chưa bị bụi phủ kín.

Tim tôi chao đảo. Cổ họng khô khốc.

Tôi vội mở cuốn sổ Tường để lại. Ở trang giữa, có một đoạn viết dở dang:

“Có kẻ đã lừa chúng tôi đến phòng nhạc. Ở đây… mọi thứ bắt đầu. Nhưng họ không muốn ai nhớ lại. Họ khóa cửa, họ đổ lỗi, và…”

Dòng cuối bị gạch xóa mạnh tay, chỉ còn mấy vết xước.

Bỗng từ phía cây piano vang lên một âm thanh chói tai.

Tôi giật bắn, lùi lại. Một phím đàn tự động hạ xuống, phát ra tiếng tinh khô khốc.

Không khí trong phòng đặc quánh. Tôi cắn chặt môi, buộc mình tiến lại gần.

Trên nắp piano có một vệt bụi bị lau sạch, để lộ mặt gỗ. Ai đó đã đặt thứ gì đó ở đây. Tôi cúi xuống — một mẩu giấy nhỏ, chữ viết nguệch ngoạc:

“Hãy nhìn dưới sàn.”

Sàn gỗ cũ kêu răng rắc khi tôi quỳ xuống. Tôi dùng tay lần theo, cho đến khi phát hiện một tấm ván hơi lỏng. Cố gắng hết sức, tôi nạy lên.

Dưới lớp bụi là một khoảng rỗng nhỏ, bên trong chứa… một cuốn băng cassette cũ.

Nhịp tim tôi dồn dập. Ai còn dùng cassette ở thời này?

Tôi cầm nó lên, lớp nhãn dán đã phai mờ, chỉ còn vài chữ cái lòe nhòe: “Đêm… 5/11”.

Bất chợt, tôi nghe tiếng động ngoài hành lang. Tiếng bước chân. Chậm rãi. Nặng nề.

Ai đó đang đến gần.

Tôi hốt hoảng, vội nhét cuốn băng vào túi áo, đóng lại tấm ván sàn. Tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cửa phòng nhạc khẽ hé. Một bóng người đứng ngoài khung cửa kính vỡ, mờ ảo, không nhúc nhích.

Tôi nín thở, ép mình đứng bất động sau cây piano.

Bóng ấy đứng im một lúc lâu, rồi từ từ quay đi. Tiếng bước chân xa dần.

Tôi ngồi thụp xuống, tay run bần bật. Cuốn băng trong túi áo nặng trĩu, như một quả bom hẹn giờ.

Khi tôi dám ngẩng đầu lên lần nữa, ánh trăng đã nghiêng qua cửa kính vỡ, chiếu sáng một dòng chữ nhỏ trên bức tường đối diện, như thể được khắc bằng móng tay:

“Người biến mất… chưa bao giờ rời đi.”

Cả người tôi lạnh buốt.

Cuốn băng này… có lẽ chính là mảnh ghép về đêm năm xưa.

Và tôi biết, từ khoảnh khắc bước ra khỏi phòng nhạc cũ, sẽ không còn đường lùi nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×