nhật ký bàn cuối

Chương 24: Cuốn băng bí mật


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tôi rời khỏi phòng nhạc cũ trong trạng thái run rẩy, như vừa thoát khỏi một giấc mộng mơ hồ mà ám ảnh. Cuốn băng cassette nặng trĩu trong túi áo, mỗi bước đi của tôi dường như đều vọng lại tiếng đập dồn dập trong lồng ngực.

Đêm đó, tôi không ngủ nổi. Mỗi lần nhắm mắt, hình ảnh dòng chữ khắc bằng móng tay lại hiện ra, cùng âm thanh phím đàn vang lên giữa khoảng không vắng lặng. Tôi nằm lăn qua trở lại cho đến khi quyết định: phải nghe cho bằng được cuốn băng này.


Sáng hôm sau, tôi hỏi mượn thầy dạy nhạc chiếc cassette cũ trong kho nhạc cụ. Thầy nhìn tôi ngạc nhiên:

– “Em lấy nó làm gì? Thứ đó bây giờ còn ai dùng nữa đâu.”

Tôi bối rối cười trừ, vin cớ muốn làm bài tập môn âm nhạc. Thầy lẩm bẩm gì đó rồi cũng cho mượn, không quên nhắc:

– “Cẩn thận. Nó cũ lắm rồi, máy có thể hỏng bất cứ lúc nào.”

Tôi ôm chiếc cassette về phòng, bàn tay run nhẹ. Chưa bao giờ một vật bé nhỏ lại khiến tôi vừa háo hức vừa sợ hãi đến vậy.

Buổi chiều, ký túc xá vắng lặng. Tôi khép kín cửa, kéo rèm. Trên bàn học, chiếc cassette nằm sẵn, bụi bặm và cũ kỹ như món đồ cổ. Tôi hít sâu, lấy băng trong túi áo ra, lắp vào khe.

Tiếng tách vang khô khốc. Tôi ngồi phịch xuống ghế, tay vặn nút phát.

Âm thanh đầu tiên ù ù, rè nhiễu. Tôi tưởng băng đã hỏng. Nhưng rồi, một giọng nói run rẩy vang lên.

Giọng nam. Trẻ. Khản đặc.

“Hôm nay… là ngày 5 tháng 11. Chúng tôi bị đưa vào phòng nhạc. Cửa khóa… không ai thoát ra.”

Tôi nín thở.

Giọng nói tiếp tục, vội vã, đầy hoảng loạn:

“Có ánh lửa… khói… Mọi người chạy tán loạn. Ai đó ngã xuống. Tôi nghe tiếng kêu cứu, rất gần. Nhưng… có người giữ tôi lại. Họ không cho tôi đi, họ…”

Tiếng băng nhiễu ù ù, như bị ai đó cố tình ghi đè. Tôi vặn chỉnh nút, tim đập loạn.

Rồi giọng nói khác vang lên – lần này trầm hơn, rõ ràng hơn.

“Đừng tin họ. Mọi thứ đều dàn dựng. Người bị đổ lỗi… không phải kẻ gây ra.”

Tôi lạnh toát sống lưng. Ai đang nói? Là Tường? Hay ai khác đã có mặt đêm đó?

Bỗng, băng phát ra một tràng âm thanh lạ: tiếng va đập, tiếng la hét mơ hồ, rồi im bặt. Một khoảng lặng kéo dài, chỉ còn tiếng rè rè.

Tôi định dừng lại thì bất ngờ một câu thì thầm khẽ vang lên, như sát ngay tai:

“Người đó… vẫn ở trong trường. Đừng tìm… nếu không muốn biến mất.”

Tim tôi ngừng đập một nhịp. Tôi giật lùi khỏi máy, bàn tay đập mạnh vào ghế khiến nó đổ kềnh.

Căn phòng im phăng phắc. Tôi ngồi bệt xuống sàn, hơi thở gấp gáp. Những gì nghe được lẫn lộn giữa thật và ảo, nhưng có một điều chắc chắn: có ai đó đã biết sự thật, và họ vẫn ở quanh đây.

Tôi nhìn cuốn băng trong máy, cổ họng nghẹn lại. Nếu đúng như lời thì toàn bộ thảm kịch đêm 5/11 không phải tai nạn ngẫu nhiên. Và nếu có kẻ đang che giấu, họ chắc chắn không muốn tôi đào bới lại.

Ngoài cửa sổ, hoàng hôn buông xuống, ánh sáng loang lổ đỏ rực trên tường. Tôi chợt có cảm giác bị theo dõi, như thể trong bóng tối kia, một đôi mắt đang dõi theo từng cử động của tôi.

Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên. Ba nhịp. Chậm rãi.

Tôi giật thót, tim như nhảy ra khỏi lồng ngực. Ai lại tìm tôi lúc này?

Không ai trả lời khi tôi hỏi vọng ra. Chỉ có im lặng.

Khi tôi hé cửa, hành lang trống không. Nhưng dưới sàn, có một mảnh giấy gấp vuông vức. Tôi run run nhặt lên, mở ra.

Chỉ có duy nhất một dòng chữ, viết bằng bút bi run rẩy:

“Nếu muốn biết hết sự thật, hãy quay lại giếng.”

Tôi khụy xuống ghế, tay vẫn cầm chặt mảnh giấy. Cuốn băng, dòng chữ, lời thì thầm… tất cả dồn lại thành một mê cung mịt mờ.

Một điều tôi chắc chắn: ai đó đang dẫn dắt tôi, hoặc đang lôi tôi vào bẫy.

Và tôi, An, không còn đường lui.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×