Tôi siết chặt tập hồ sơ trong tay, lưng áp sát tường. Bóng người kia tiến dần vào, từng bước nặng trịch, dẫm lên những mảnh gỗ mục phát ra tiếng rắc rắc.
Ánh sáng từ ngoài hành lang hắt vào khiến gương mặt hắn chìm trong bóng tối, chỉ thấy đôi mắt sáng lên lạnh lẽo. Hắn cất giọng, trầm khàn, từng chữ như mũi dao rạch thẳng vào tim tôi:
– “Đưa nó cho tôi.”
Tôi không trả lời, tim đập loạn. Hắn bước thêm một bước, rồi một bước nữa. Khoảng cách giữa chúng tôi chỉ còn chưa đầy ba mét.
Đúng lúc đó, tôi ném mạnh cây đèn pin xuống nền. Nó lăn kêu choang, ánh sáng loang loáng, khiến hắn khựng lại. Tôi chớp lấy khoảnh khắc ấy, lao về phía cửa sau.
Cánh cửa gỗ mục nát bật tung, bụi bay mù mịt. Tôi lao ra ngoài, gió đêm tạt vào mặt, mùi đất ẩm ngai ngái xộc lên. Tiếng chân hắn vang rền phía sau, gấp gáp và quyết liệt.
– “An! Dừng lại!”
Tôi không ngoái đầu, chỉ biết chạy. Con đường sau khu nhạc cụ tối om, cỏ dại mọc um tùm cào xước chân tay. Tập hồ sơ kẹp chặt trước ngực, tim tôi đập dồn dập.
Phía trước, ánh đèn yếu ớt của sân thể dục cũ le lói. Tôi lao tới, nhưng bất chợt tiếng bước chân hắn rẽ hướng, vòng sang bên trái. Hắn đang tìm cách chặn đầu tôi.
Tôi liếc quanh, tuyệt vọng. Con đường duy nhất mở ra bên phải – lối dẫn ra khu rừng nhỏ sau trường.
Không kịp nghĩ, tôi lao vào đó.
Trong rừng, bóng tối đặc quánh. Cành cây quất vào mặt, lá khô vỡ lạo xạo dưới chân. Tôi nghe rõ tiếng hắn bám sát phía sau, hơi thở phì phò.
Mỗi lần tôi tăng tốc, tiếng hắn cũng rít lên gần hơn. Khoảng cách giữa chúng tôi chỉ còn vài sải chân.
– “Đưa đây! Em không hiểu mình đang dấn vào chuyện gì đâu!” – hắn hét, giọng pha lẫn tức giận và hoảng loạn.
Nhưng tôi càng chạy nhanh hơn. Nếu dừng lại, tôi biết chắc mình sẽ không bao giờ thoát.
Đột ngột, chân tôi vấp phải một rễ cây, cả người ngã nhào. Hồ sơ rơi tung tóe, giấy bay lả tả trong gió. Tôi hoảng hốt bò dậy, vơ vội vài tờ, nhưng hắn đã lao tới.
Bàn tay lạnh toát chụp lấy vai tôi, siết mạnh.
– “Đủ rồi!” – hắn gầm lên.
Trong giây phút tuyệt vọng, tôi xoay người, dùng hết sức hất tập giấy vào mặt hắn. Bất ngờ, vài tờ dính máu loang lổ rơi xuống, ánh đèn pin xa xa phản chiếu đỏ thẫm.
Hắn khựng lại một thoáng, ánh mắt hoảng hốt. Tôi chớp cơ hội, bật dậy, cắm đầu chạy sâu hơn vào rừng.
Tiếng hắn chửi rủa vang vọng phía sau, rồi lại vang dội tiếng chân đuổi theo. Tim tôi muốn nổ tung. Tôi lao bừa qua những bụi rậm, mảnh giấy trong tay kẹp chặt đến nhăn nát.
Đột nhiên, phía trước loé lên một ánh sáng. Tôi lao tới – và nhận ra đó là một lối mòn dẫn ra gần giếng đá.
Giếng… lại là nó.
Không còn lựa chọn nào khác, tôi chạy thẳng đến. Tiếng bước chân phía sau vẫn rượt sát, nhưng khi tôi vượt qua bờ giếng, không gian bất chợt lặng đi.
Tôi dừng lại, thở dốc, quay đầu. Không còn ai.
Chỉ còn tiếng gió hú lên từ lòng giếng tối đen, kéo dài như tiếng thì thầm.
Tôi run rẩy ôm tập giấy, ngồi thụp xuống bên mép cỏ. Vài trang bị rách, vài trang rơi mất trong rừng, nhưng những tờ còn lại vẫn nguyên.
Khi ánh đèn pin loé sáng, tôi nhìn thấy rõ chữ viết nguệch ngoạc trên một trang:
“Nếu sự thật lộ ra, người tiếp theo sẽ biến mất.”
Tôi lạnh toát sống lưng. Không biết ai đã viết, cũng không biết viết cho ai, nhưng tôi hiểu: thứ tôi đang cầm trong tay chính là mấu chốt của bi kịch, và kẻ đuổi theo tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc.
Ở phía xa, trong màn đêm dày đặc, tôi nghe vẳng lại tiếng lá xào xạc. Hắn chưa bỏ đi. Hắn vẫn quanh quẩn đâu đó, như con thú săn mồi rình mồi.
Tôi ôm chặt hồ sơ, tự nhủ: mình phải tìm cách giấu những gì vừa thu được, trước khi hắn kịp ra tay lần nữa.