nhật ký bàn cuối

Chương 28: Trang giấy dính máu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tôi ngồi bệt bên mép giếng, hơi thở vẫn chưa kịp bình ổn. Cả người run rẩy như vừa trải qua một cơn ác mộng sống động. Đêm đen bao phủ, gió luồn qua những tán cây, mang theo hơi lạnh gai người. Tập hồ sơ trong tay tôi lấm lem đất, vài trang rách xộc xệch, vài trang khác loang loáng màu đỏ thẫm.

Máu.

Tôi nuốt khan. Không biết là của hắn, của ai khác, hay từ một biến cố đã in dấu lên những tờ giấy này từ trước. Tôi khẽ run tay, giở từng trang, ánh đèn pin nhỏ bé run run soi lên từng con chữ mờ nhòe.

Nét chữ vội vã, gấp gáp, có chỗ như viết trong cơn hoảng loạn. Tôi nhìn thấy những cụm từ rời rạc:

“…đêm đó… không được ra ngoài…”
“…tiếng kêu từ giếng…”
“…có người bị đẩy xuống…”

Tôi rùng mình. Cổ họng khô khốc, hai bàn tay siết chặt mép giấy đến mức móng tay hằn trắng. Càng đọc, tôi càng cảm giác rõ một điều: những lời đồn đại mà tôi nghe từ lâu không chỉ là hư cấu. Đã có chuyện khủng khiếp thật sự xảy ra.

Đến trang giấy dính nhiều máu nhất, chữ mờ nhòe gần hết. Tôi nghiến răng, cố gắng ghép lại những mảnh đọc được:

“…không phải tự ngã…”
“…kẻ đó chính là…”
“…Tường – …”

Tôi chết lặng. Tường.

Cái tên mà suốt thời gian qua, tôi chỉ nghe vẳng qua lời đồn, bóng dáng mơ hồ sau hành lang, tiếng thở dài trong thư viện. Giờ đây, nó hiện rõ ràng trên giấy, như một con dao sắc lạnh cứa vào tim.

Nhưng trang giấy bị loang máu, phần sau cái tên bị xóa nhòa. Chỉ còn lại một chữ “Tường – …” rồi khoảng trống trắng toát. Tôi bứt rứt đến phát điên, tay run run miết vào mép giấy như muốn lôi ra phần mất đi.

Tường… là người bị đẩy xuống? Hay Tường chính là “kẻ đó”?

Câu hỏi lặp đi lặp lại, xoáy sâu trong đầu. Tôi nhớ lại bóng trắng ngoài sân, ánh mắt từ cuối lớp, tiếng thì thầm bên tai trong thư viện. Tất cả đều gắn với cái tên này.

Tiếng lá rì rào phía xa khiến tôi giật bắn. Tôi vội vàng nhét tập giấy còn lại vào túi áo, đứng bật dậy. Trong bóng đêm, tôi thoáng thấy một cái bóng lướt qua sau hàng cây, nhanh và im lặng đến rợn người.

Hắn vẫn còn đó.

Tim đập thình thịch, tôi hiểu mình không thể ở lại đây lâu hơn. Nhưng trước khi rời đi, tôi nhìn xuống lòng giếng tối đen, sâu hun hút như nuốt trọn mọi thứ. Lời trên giấy chợt vọng lại trong đầu:

“…tiếng kêu từ giếng…”

Tôi rùng mình. Có lẽ, sự thật chìm sâu dưới kia. Nhưng bây giờ, tôi chỉ còn hai thứ cần bảo vệ: mạng sống và những trang giấy dính máu này.

Tôi siết chặt túi áo, chạy ngược về ký túc xá, lòng tràn ngập một nỗi ám ảnh không thể gọi tên.

Tường.
Cái tên đã bị lãng quên.
Cái tên đang dần trở lại, quấn lấy tôi, như một bóng tối không rời.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×