Buổi sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua cửa sổ ký túc xá mà tôi chẳng thấy chút ấm áp nào. Cả đêm, tôi gần như không ngủ. Mỗi lần nhắm mắt, cái tên Tường lại hiện lên cùng những chữ máu nhòe nhoẹt trong hồ sơ. Tôi tự hỏi: rốt cuộc cậu ấy là ai trong câu chuyện kinh hoàng kia? Nạn nhân, hay thủ phạm?
Tôi không thể chịu được sự lửng lơ này. Và tôi biết, muốn tìm câu trả lời, tôi phải quay lại nơi bắt đầu: lớp học.
Tiết học đầu tiên trôi qua trong tiếng giảng đều đều của thầy, còn tôi thì chẳng nghe lọt tai chữ nào. Mọi ánh mắt, mọi tiếng động quanh mình đều trở nên xa lạ. Chỉ có chiếc bàn cuối – cái bàn bỏ trống ấy – kéo tôi trở về thực tại.
Khi lớp tan, tôi ngập ngừng tiến lại. Không ai để ý, vì bọn bạn ùa ra sân như ong vỡ tổ. Tôi khẽ kéo hộc bàn dưới cùng. Vẫn trống trơn. Nhưng lần này, thay vì bỏ cuộc, tôi đưa tay luồn vào tận sâu phía trong.
Đầu ngón tay chạm phải một thứ gì đó cứng cứng, mát lạnh. Tôi giật mình. Kéo mạnh, cả tấm ván lót bên dưới lung lay. Một khe hở nhỏ hiện ra.
Trong khe ấy, có một phong bì cũ, giấy đã ngả vàng, mép bị chuột gặm loang lổ. Tôi nín thở lôi ra, tim đập dồn dập. Bên trong không phải giấy tờ, mà là một bức ảnh.
Ảnh mờ, lớp bóng đã xước, nhưng đủ để nhận ra. Đó là một nhóm học sinh đứng cạnh giếng sau trường. Tôi rùng mình. Cái giếng. Lại là nó.
Ánh mắt tôi dán chặt vào gương mặt quen thuộc: một cậu con trai gầy, tóc xõa che trán, đôi mắt to hơi trũng sâu – chính là Tường. Tôi chắc chắn. Dù ảnh mờ, tôi nhận ra ngay.
Nhưng điều khiến tôi lạnh sống lưng là người đứng cạnh Tường. Một dáng người cao lớn, nụ cười gượng gạo, bàn tay đặt hờ trên vai cậu. Mặt hơi khuất vào bóng, nhưng đôi mắt sáng quắc, sắc như lưỡi dao. Tôi chưa từng thấy người này trong trường.
Ở mép ảnh, có chữ viết bằng bút bi xanh: “Kỷ niệm cuối cùng – 200X”.
“Cuối cùng” – hai chữ như tiếng gõ búa trong đầu. Bức ảnh này được chụp ngay trước cái đêm năm xưa? Người kia là ai?
Tôi xoay đi xoay lại, cố tìm thêm chi tiết. Phía sau, mờ nhòe một bóng khác, đứng cách xa nhưng dường như đang nhìn chằm chằm vào Tường. Tôi dụi mắt, cảm giác mơ hồ: khuôn mặt đó… quen đến rợn người. Giống như một ai đó tôi từng lướt qua ở trường, có thể là giáo viên, có thể là học sinh khóa trên. Nhưng trí nhớ mờ mịt không cho tôi một đáp án chắc chắn.
Tôi choáng váng, tim đập thình thịch. Thế giới trong bức ảnh như sống dậy, kéo tôi vào, ép tôi nhìn những ánh mắt căng thẳng, những nụ cười gượng, cái giếng âm u.
Tiếng cửa lớp bật mở đánh thức tôi. Tôi hoảng hốt nhét bức ảnh vào túi áo. Một bạn nam vừa bước vào lấy quên sách. Cậu ta liếc nhìn tôi, đôi mắt hơi ngờ vực:
– An, cậu làm gì ở bàn cuối vậy?
Tôi cười gượng, vội vã lách qua, bỏ lại sau lưng hộc tủ cũ kỹ. Nhưng trong đầu, một âm thanh thì thầm bám riết:
“Kỷ niệm cuối cùng…”
Bức ảnh không chỉ là kỷ niệm. Nó là bằng chứng. Nó nói với tôi rằng đêm năm xưa có nhiều người hơn tôi tưởng. Và ai đó, kẻ có đôi mắt sắc như dao kia, vẫn còn ẩn trong bóng tối.
Đêm đó, khi nằm trong chăn, tôi lôi bức ảnh ra nhìn dưới ánh đèn bàn. Lần đầu tiên, tôi thấy rõ nụ cười của Tường trong ảnh. Không phải nụ cười hạnh phúc, mà như một nụ cười bị ép buộc, đôi mắt thì ẩn giấu một nỗi sợ hãi sâu thẳm.
Tôi thì thầm, như nói với chính mình:
– Tường… rốt cuộc cậu là ai trong câu chuyện này?
Bức ảnh im lặng. Chỉ có khoảng tối sâu hun hút quanh cái giếng mờ nhòe là dường như đang chờ tôi tiến lại gần hơn, bước thêm một bước vào bí mật khủng khiếp chưa được phơi bày.