nhật ký bàn cuối

Chương 30: Người trong ảnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cả ngày hôm sau, trong đầu tôi chỉ quay cuồng với một câu hỏi: người đứng cạnh Tường trong bức ảnh là ai?

Gương mặt ấy – nửa sáng nửa tối, ánh mắt như lưỡi dao – ám ảnh tôi đến mức bất cứ khi nào nhắm mắt, tôi lại thấy hắn đang nhìn xoáy vào mình từ một khoảng cách không xa.

Tôi biết, muốn hiểu rõ chuyện của Tường, phải tìm ra người kia.

Giờ ra chơi, tôi cẩn thận mang bức ảnh đến thư viện. Tôi định tìm niên giám cũ của trường – mấy tập kỷ yếu dày cộp có đủ hình ảnh học sinh và giáo viên qua từng năm. Thư viện trống trải, chỉ có tiếng quạt kẽo kẹt quay.

Cô thủ thư khó tính liếc tôi:

– Lại tìm hồ sơ cũ à? Dạo này em chăm ghê.

Tôi mỉm cười gượng gạo, không giải thích, chỉ xin chìa khóa kho tài liệu.

Trong căn phòng bụi phủ, tôi lật tung từng tập kỷ yếu. Năm 200X, đúng thời điểm bức ảnh đề. Tôi căng mắt dò từng gương mặt. Mỗi trang lật qua là tim tôi lại thót một nhịp.

Đột nhiên, ánh mắt tôi dừng lại. Một tấm ảnh chân dung, cười hờ hững, đôi mắt giống hệt trong ký ức bức ảnh kia. Dưới dòng chữ in rõ ràng: Nguyễn Duy Khải – Cựu học sinh lớp 12C.

Khải.

Tên lạ, tôi chưa từng nghe nhắc trong trường. Vậy mà nụ cười kia – gượng gạo, sắc lẹm – chính là hắn.

Tôi ghi vội vào sổ tay. Nhưng còn một điều khác: theo danh sách, Khải đã tốt nghiệp năm ấy. Không hề có ghi chú nào về chuyện bất thường.

Vậy tại sao lại cùng Tường xuất hiện bên giếng trong bức ảnh “kỷ niệm cuối cùng”?

Chiều, tôi thử dò hỏi vài thầy cô cũ. Đa số né tránh. Chỉ có một thầy giáo già, sau khi nhìn tôi thật lâu, khẽ thở dài:

– Em hỏi về Khải à? Thằng đó… hồi học ở đây có tiếng quậy phá. Nhưng được cái thông minh, học giỏi. Nghe đâu dính vào một vụ ẩu đả lớn sau lễ hội, rồi biến mất. Chẳng ai nhắc tới nữa.

– Biến mất? – Tôi ngập ngừng. – Thầy nói rõ hơn được không?

Thầy chỉ lắc đầu, giọng trầm hẳn:

– Có những chuyện… em nên dừng lại thì hơn.

Tôi lặng người. Một lần nữa, lại là sự im lặng. Cũng như cái tên Tường, giờ đến Khải, tất cả đều bị che giấu như một vết nhơ mà trường muốn quên đi.

Nhưng tôi không thể dừng lại.

Tối đó, tôi mở bức ảnh ra dưới ánh đèn bàn. Ngón tay chạm vào gương mặt Khải, tim nhói lên một dự cảm mơ hồ: hắn có liên quan trực tiếp đến cái đêm kinh hoàng kia.

Nếu Tường là nạn nhân, thì Khải có phải kẻ gây ra tất cả? Hay ngược lại, cả hai cùng bị kéo vào một âm mưu nào đó?

Trong đầu tôi bỗng vang lại tiếng thì thầm hôm trước bên giếng, giọng Tường nghẹn ngào: “Có những kẻ vẫn chưa rời đi… họ vẫn ở quanh đây.”

Lẽ nào “họ” chính là Khải và những kẻ giống hắn?

Đêm đã khuya. Cả ký túc xá chìm trong tĩnh lặng. Tôi ép bức ảnh xuống dưới gối, nhắm mắt. Nhưng hình bóng Khải cứ hiện lên, với nụ cười méo mó và đôi mắt sắc lạnh.

Tôi biết, sau bức ảnh này, sự thật tôi sắp đối diện sẽ không chỉ còn là lời đồn mơ hồ. Nó đã bắt đầu mang hình hài, có tên, có mặt.

Và có lẽ, chính Khải mới là cánh cửa để tôi bước sâu hơn vào bí mật đêm năm xưa.

Nhưng đồng thời, cũng là cánh cửa dẫn đến nguy hiểm mà tôi chưa từng tưởng tượng nổi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×