nhật ký bàn cuối

Chương 4: Cái tên bị lãng quên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tối hôm đó, tôi ngồi một mình trong phòng, trải tất cả những mảnh giấy tìm được lên bàn học. Ánh đèn vàng hắt xuống, làm chữ mực nhòe nhoẹt trông như vết máu loang. Tôi đọc lại từng câu, từng chữ.

“Tôi chỉ muốn có một người bạn thôi. Nhưng tất cả đều tránh xa tôi.”
“Tại sao họ nhìn tôi như quái vật?”
“Nếu tôi biến mất… liệu ai còn nhớ?”
“Nếu ai đó tìm thấy… xin hãy tin: tôi không hề nói dối.”

Mỗi chữ như một nhát dao cứa vào lòng. Tôi chợt nhận ra, tất cả đều không ký tên. Như thể người viết đã chuẩn bị cho việc mình sẽ bị lãng quên, thậm chí không để lại dấu vết nào ngoài những lời này.

Tôi nhắm mắt, hình dung ra một cậu học sinh cô độc ngồi ở bàn cuối, cặm cụi khắc chữ, viết giấy, cố để lại dấu hiệu rằng mình đã từng tồn tại. Nhưng vì sao không ai nhắc đến cậu ấy? Vì sao cả lớp đều né tránh?

Câu hỏi dằn vặt tôi suốt đêm.

Sáng hôm sau, trong giờ ra chơi, tôi quyết định thử dò hỏi. Tôi bước sang bàn của một bạn nữ khá thân thiện trong lớp – Hoa, lớp phó văn thể mỹ. Cô ấy thường hay trò chuyện, dễ gần.

– Hoa này, – tôi bắt chuyện, – chỗ mình đang ngồi… trước đây có ai ngồi không?

Hoa thoáng sững lại. Nụ cười tắt ngấm. Cô liếc xung quanh rồi hạ giọng:
– An, tốt nhất đừng hỏi chuyện đó. Không có lợi gì đâu.

– Nhưng… mình chỉ muốn biết thôi.

– Không có ai cả. – Giọng cô dứt khoát, lạnh lùng đến bất thường.

Rồi cô quay đi, giả vờ bận rộn. Tôi đứng chết trân. Rõ ràng là có điều gì đó, nhưng tất cả đều phủ nhận.

Chiều hôm ấy, khi tan học, tôi chậm rãi thu dọn cặp, cố ý nán lại. Cô bạn đeo kính vẫn ngồi đó, lật sách như đang chờ ai. Tôi lấy hết can đảm, quay sang hỏi thẳng:
– Bạn… biết ai đã ngồi ở đây trước mình đúng không?

Cô cứng người. Một thoáng im lặng dài, chỉ có tiếng ve ngoài sân. Rồi cô ngẩng lên, đôi mắt sau cặp kính long lanh, thấp giọng:
– Mình không được nói. Ai nhắc tới cậu ấy… đều gặp rắc rối.

– Nhưng cậu ấy là ai? – Tôi gặng hỏi. – Ít nhất, cho mình biết tên.

Cô do dự rất lâu. Cuối cùng, đôi môi run rẩy mấp máy:
– Tường.

Một cái tên bật ra, ngắn ngủi nhưng khiến tôi rùng mình. Tôi lặp lại trong đầu: Tường…

Cô vội vã thu dọn sách vở, bỏ chạy khỏi lớp như sợ mình vừa phạm phải điều cấm kỵ. Tôi ngồi lặng, tim đập loạn, trong đầu hiện ra vô vàn câu hỏi.

Tối đó, tôi tìm cách dò hỏi mẹ. Trong bữa cơm, tôi giả vờ hỏi vu vơ:
– Mẹ ơi, hồi năm ngoái ở trường này có chuyện gì đặc biệt không? Có ai… bị chuyển đi đột ngột chẳng hạn?

Mẹ ngẩng lên, hơi bất ngờ.
– Sao con hỏi vậy?

– Con chỉ nghe mấy bạn nhắc, có một người tên Tường…

Tôi chưa kịp nói hết câu, mẹ khựng lại. Đôi đũa trên tay bà rơi xuống bát, ánh mắt thoáng ngập ngừng. Rồi bà quay đi, nói nhanh:
– Con đừng để ý. Ăn cơm đi.

Sự lảng tránh ấy càng khiến tôi thêm chắc chắn.

Ngày hôm sau, trong thư viện trường, tôi lén tra sổ điểm và danh sách lớp cũ. Các tủ hồ sơ bụi bặm xếp chồng, nhưng nhờ chút kiên nhẫn, tôi tìm ra danh sách lớp 11A2 năm ngoái.

Tôi lia mắt đọc từng cái tên. Khi đến gần cuối danh sách, tim tôi đập mạnh:

Nguyễn Minh Tường.

Tên cậu in rõ ràng, số báo danh 43. Nhưng cạnh tên có một vết bút gạch ngang, như muốn xóa đi.

Tôi chạm tay lên dòng chữ, cảm giác lạnh lẽo truyền qua da. Cậu ấy thực sự tồn tại, không phải lời đồn. Vậy tại sao tất cả lại cố phủ nhận?

Tôi ghi vội cái tên vào sổ tay. Khi quay đi, bất ngờ, tôi thấy bóng ai đó đứng xa xa giữa các kệ sách. Một nam sinh, tóc rũ che nửa mặt, dáng cao gầy. Ánh mắt cậu ta dán chặt vào tôi.

Tôi giật mình, định cất tiếng thì cậu biến mất sau dãy kệ, nhanh đến mức như chưa từng hiện diện.

Toàn thân tôi rùng mình. Liệu đó có phải là… Tường?

Tối về, tôi lấy tất cả mảnh giấy ra, nhìn chằm chằm vào những dòng chữ tuyệt vọng. Giờ thì chúng có chủ nhân rồi. Những lời cầu cứu ấy không còn vô danh nữa.

“Tôi chỉ muốn có một người bạn thôi.”
“Nếu tôi biến mất… liệu ai còn nhớ?”

Đúng, tôi sẽ nhớ. Tôi sẽ không để cái tên Tường biến mất như họ muốn.

Nhưng trong sâu thẳm, tôi cũng biết: từ giây phút gọi đúng tên cậu ấy, tôi đã thực sự bước vào vòng xoáy bí mật mà khó lòng thoát ra.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×