nhật ký bàn cuối

Chương 31: Lời nhắc từ quá khứ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Từ khi tìm ra tên Nguyễn Duy Khải, tôi gần như không còn tập trung được vào bất cứ điều gì. Những tiết học trôi qua chỉ còn lại tiếng bút lách cách và những con chữ nhòe nhoẹt trong vở. Trong đầu tôi, duy nhất hình ảnh gương mặt Khải – với đôi mắt sắc như dao trong bức ảnh cũ – cứ hiện lên, xoáy sâu.

Tôi biết, nếu muốn lần ra sự thật về cái đêm năm xưa, tôi phải tìm ai đó từng biết rõ Khải.

Một buổi trưa, tôi liều mạng tìm đến phòng hồ sơ cũ của trường lần nữa. Trong tập niên giám năm Khải tốt nghiệp, dưới trang lớp 12C, tôi thấy danh sách bạn cùng lớp. Giữa những cái tên xa lạ, một dòng chữ khiến tôi giật mình: “Trần Quang Huy – hiện là trợ giảng tại khoa Toán, Đại học tỉnh.”

Huy. Một người vẫn còn ở gần, không biến mất như những cái tên khác.

Tôi ghi lại địa chỉ email trường đại học in ở cuối trang. Tim đập thình thịch khi gõ từng ký tự vào điện thoại. Cuối cùng, tôi bấm “gửi” một lá thư ngắn ngủi, với tiêu đề: “Một cựu học sinh muốn hỏi chuyện về Khải.”

Tôi không mong đợi câu trả lời sớm. Thế nhưng chỉ vài giờ sau, hộp thư đã có phản hồi.

“Em nói về Khải nào? Nếu là Duy Khải lớp 12C, thì tốt nhất em đừng dây vào. Nhưng nếu em thực sự muốn biết… mai chiều 5h, gặp tôi ở quán cà phê Ngọc Lan, góc đường Lý Tự Trọng. Đừng kể cho ai khác.”

Tôi đọc đi đọc lại dòng chữ, trong lòng vừa mừng vừa rờn rợn. Người này biết. Người này chắc chắn biết điều gì đó.

Chiều hôm sau, tôi tìm đến quán cà phê. Không khí ở đây yên tĩnh lạ lùng, chỉ có vài bàn lác đác. Một người đàn ông trẻ, khoảng ngoài hai mươi, kính cận, dáng gầy, đã ngồi chờ sẵn. Anh đứng dậy khi thấy tôi, ánh mắt vừa cảnh giác vừa thương hại:

– Em là An?

Tôi gật đầu, ngồi xuống. Huy không vòng vo, hạ giọng:

– Tôi từng học cùng lớp với Khải. Thằng đó… không bình thường.

Tôi nuốt khan, cố giữ bình tĩnh:

– Không bình thường… nghĩa là sao?

Huy nhìn xa xăm, giọng trầm hẳn:

– Khải thông minh, nổi bật, được nhiều người nể. Nhưng càng về cuối cấp, cậu ta càng dính dáng đến những chuyện mờ ám. Đêm năm ấy, chính Khải là người cuối cùng đi cùng Tường ra giếng sau trường. Sáng hôm sau, Tường biến mất. Còn Khải thì tuyên bố nghỉ học, rời khỏi tỉnh ngay sau lễ tốt nghiệp.

Máu trong người tôi lạnh ngắt. Những mảnh ghép bức ảnh bắt đầu xếp thành hình: Tường và Khải, bên giếng, “kỷ niệm cuối cùng”.

Tôi run run hỏi:

– Vậy… mọi người đều biết chuyện này sao?

Huy cười nhạt, ánh mắt u ám:

– Biết, nhưng không ai dám nói. Bởi đêm đó… không chỉ có Khải và Tường. Còn những kẻ khác. Tôi không thể nói thêm. Nhưng nhớ lời tôi: đừng đào sâu nữa. Có những thứ… chạm vào rồi sẽ không quay lại được.

Anh đẩy về phía tôi một tấm khăn giấy, trên đó viết vội một dòng: “Người áo khoác đen.”

Tôi ngơ ngác, nhưng Huy đứng dậy ngay, bỏ lại ly cà phê chưa uống cạn.

Đêm ấy, trong ký túc xá, tôi lôi bức ảnh ra lần nữa. Tim tôi chợt nghẹn lại. Đúng, ở góc ảnh mờ mờ sau lưng Tường, quả thật có một bóng người mặc áo khoác đen. Tôi đã từng nghi ngờ, nhưng giờ lời nhắc từ Huy khiến mọi thứ rõ ràng hơn.

Không chỉ có Khải. Không chỉ có Tường. “Đêm đó” còn có một người áo khoác đen.

Và kẻ đó… có thể chính là mảnh ghép quyết định trong bí mật bị vùi lấp.

Tôi siết chặt tấm ảnh, cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Một linh cảm rõ rệt trào lên: kẻ khoác áo đen ấy… có thể vẫn còn ở quanh đây, trong chính ngôi trường này.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×